Chương 10: Trình Yến bán xiên nướng.

Ngày hôm sau, thứ Bảy.

Tiết Tư Đồng hôm qua nhận được thông báo từ thầy Vương Trí nói rằng cô sẽ đại diện học sinh ưu tú phát biểu dưới cờ vào sáng thứ Hai. Vì vậy, sáng nay cô dậy sớm làm xong hết bài tập rồi mới bắt đầu viết bản thảo bài phát biểu.

Phòng của Tiết Tư Đồng là phòng phụ, vị trí vừa vặn, ánh sáng cũng rất tốt. Bàn học đặt ngay bên cửa sổ, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy tầng mây ngoài trời và hàng cây không xa. Cô một tay cầm bút, một tay chống cằm, ngắm nhìn đám mây trắng xóa mà suy nghĩ.

Suy nghĩ của cô lúc thì trôi về cảnh sinh hoạt ở Tây Vu cùng ông bà, lúc lại quay về hình ảnh cùng Hứa Giai Di đi học về ở trường cấp hai số bảy, lúc lại nghĩ đến cảm giác xa lạ khi mới đến Kim Thành Nhã Cư, cuối cùng lại quay về đêm đầu tiên đến nhà Trình Yến.

Cô rất nhạy cảm với môi trường sống, dù đã ở đây gần một tuần, nhưng vẫn chưa thích nghi được.

Đặc biệt là buổi tối khi cô đang làm bài tập, nghe tiếng Trần Ánh Hà, Trình Đại Hải và Trình Yến vui vẻ trò chuyện ngoài phòng khách, cảm giác nhớ nhà lại càng da diết hơn.

Tiết Tư Đồng đặt bút xuống, lấy điện thoại từ ngăn kéo ra, định bấm số gọi cho "ba", nhưng trong đầu bỗng hiện lên cảnh Hứa Tần mắng cô không lo học hành, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện ra ngoài, thế là cô lại cất điện thoại đi và tiếp tục viết bản thảo.

Trên tờ giấy trắng hiện ra dòng chữ thanh tú, lúc này cửa phòng cô vang lên tiếng gõ. Sau khi cô trả lời, Trần Ánh Hà cầm một đĩa trái cây đã cắt sẵn bước vào với nụ cười tươi rói: "Đồng Đồng, ăn trái cây đi con."

Dì đặt đĩa trái cây xuống, rồi thuận tay ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tiết Tư Đồng, dịu dàng nhắc nhở: "Phải biết kết hợp giữa học và nghỉ ngơi nha, đừng học quá sức. Học theo thằng Yến nhà dì ấy, giờ này còn chưa thèm dậy nữa kìa."

Tiết Tư Đồng sững sờ, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có phụ huynh bảo mình nên học theo người khác ngủ nướng.

Trần Ánh Hà nhìn ra vẻ kinh ngạc trong mắt cô, bật cười giải thích: "Không phải, ý dì là con phải nghỉ ngơi đầy đủ mới giúp ích cho trí nhớ đó, đừng thức khuya quá."

Tiết Tư Đồng mỉm cười: "Con biết rồi, dì."

Trần Ánh Hà đáp một tiếng, sau đó rời đi, chưa bao lâu lại quay trở lại.

Lần này dì xách theo hai túi mua sắm to, bên trong chất đầy các loại đồ ăn vặt.

"Đói hay buồn ngủ thì lấy đồ ăn vặt ra ăn. Dì không biết con thích loại nào nên mua mỗi thứ một ít." Dì đặt túi đồ cạnh bàn, nháy mắt đầy thần bí: "Đừng để Trình Yến biết, không thì nó ăn trộm sạch cho mà coi."

Tiết Tư Đồng bị vẻ mặt "tòng phạm" của bà chọc cười: "Cảm ơn dì, thật ra con cũng không hay ăn đồ vặt lắm."

Trần Ánh Hà cho là cô khách sáo, vỗ nhẹ vai cô: "Thỉnh thoảng ăn một chút cũng tốt. Thôi, dì không làm phiền con học nữa."

Ra đến cửa, Trần Ánh Hà lại dừng bước quay đầu: "À, hôm nay dì làm cánh gà Coca, trứng hấp tôm nõn với canh rong biển trứng mà con thích ăn. Nếu còn món nào muốn ăn thì bảo dì, dì ra chợ mua."

Tay cầm bút của Tiết Tư Đồng khựng lại, ngòi bút chạm xuống giấy chưa đầy mấy giây đã lan ra một chấm đen nhỏ. Cô quay đầu nhìn Trần Ánh Hà: "Sao dì biết con thích ăn mấy món đó…"

Trần Ánh Hà thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô thì bật cười: "Có gì đâu, chỉ cần để ý khi ăn cơm là nhận ra thôi."

Một luồng ấm áp chợt dâng lên trong lòng Tiết Tư Đồng, cô lại một lần nữa nói: "Cảm ơn dì."

Trần Ánh Hà phẩy tay: "Con bé này, khách sáo quá rồi. Thôi, dì đi chợ đây, lát nữa lén mua cho con cốc trà sữa, đừng để Trình Yến biết nhé."

Lời vừa dứt, bên ngoài cửa liền vang lên một giọng khàn khàn, ngái ngủ:

"Không để ai biết cơ?"

Trần Ánh Hà giật mình ôm ngực: "Trời ơi, con biết dịch chuyển à? Đúng là thần xuất quỷ một!"

Trình Yến hình như khẽ ho một tiếng, giọng bớt khàn hơn: "Nếu con không ra chắc còn không biết mẹ thiên vị cậu ấy thế đâu."

"Cũng tại con ngủ nướng quá thôi. Nhìn em gái Đồng Đồng kìa, sáng sớm đã dậy học hành rồi."

"Con học tới khuya mới ngủ mà."

"Thức khuya coi chừng hói đầu đó."

"…."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!