Chương 8: Tặng quà xin lỗi.

Giữa tháng mười, nhiệt độ ở Nam Du đột ngột giảm mấy độ trong một đêm. Gió thu mát mẻ thổi qua mặt đất, cuốn đi cái nóng oi bức.

Trên sân thể dục sau khi trời mát hơn xuất hiện nhiều nam sinh ra vận động chơi bóng, cùng với không ít nữ sinh đến xem. Tiết Tư Đồng và Trương Kỳ ngồi song song dưới bóng cây.

Trương Kỳ không vòng vo, nói thẳng mục đích đến tìm Tiết Tư Đồng: "Là Trình Yến nhờ mình đến."

Tiết Tư Đồng nhận ra cô ấy chính là cô gái bị bắt nạt hôm đó, chưa vội hỏi chuyện, mà quan tâm trước: "Cậu không sao chứ?"

Trương Kỳ hơi ngạc nhiên, sau đó lắc đầu: "Mình không sao, hôm đó không phải Trình Yến bắt nạt mình, mà là giúp mình."

"Gần Nhất Trung có Tứ Trung và trường nghề, bọn họ cho rằng học sinh Nhất Trung chỉ là mọt sách biết học hành, nên thường chặn học sinh trường ta trong hẻm để bắt nạt hoặc buông lời sỉ nhục. Hôm đó mình học thêm xong về nhà bà ngoại thì bị bọn trường nghề chặn lại, bọn họ định giở trò, may mà Trình Yến và mấy người bạn kịp đến."

Nói đến đây, Trương Kỳ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiết Tư Đồng thì bật cười: "Nghe nói cậu còn hiểu lầm Trình Yến vì chuyện đó, tưởng cậu ta sẽ đánh cậu diệt khẩu à?"

Biết được sự thật, Tiết Tư Đồng sững người.

Hôm đó không phải cậu ấy đánh người, bắt nạt con gái sao?

Lại là… anh hùng cứu mỹ nhân à??

Cô trợn tròn mắt vì sốc, tim suýt chút nữa ngừng đập. Trời ơi, mấy hôm nay cô thật sự đã hiểu lầm người ta, mà còn hiểu lầm nghiêm trọng đến vậy…

Tiết Tư Đồng hơi ngượng, mím môi, tò mò hỏi: "Tớ nghe các bạn nói cậu ấy thường đánh nhau, bắt nạt người khác."

Trương Kỳ không nhịn được lại cười: "Đánh nhau thì đúng, nhưng không phải bắt nạt người, mà là bắt nạt… mấy đứa hay bắt nạt người khác."

Đầu óc Tiết Tư Đồng vốn đã rối, nghe câu nói xoắn xuýt này càng thêm choáng váng.

Trương Kỳ tiếp tục: "Nói thế này cho dễ hiểu nhé, Trình Yến trở thành truyền kỳ của Nhất Trung không chỉ vì học giỏi, mà còn vì nhân cách và lòng tốt. Nhất Trung tụi mình không thiếu người học giỏi, chỉ dựa vào học giỏi thì không thể thành truyền kỳ được, hiểu chưa?"

Biết được chân tướng, Tiết Tư Đồng nghẹn lời, không biết phải nói gì.

Lần đầu tiên cô nhận ra rằng sự phiến diện và định kiến có thể gây tổn thương đến người khác sâu sắc đến mức nào. Cô và Trình Yến trước đó chưa từng quen biết, vậy mà từ lần gặp đầu tiên đã bài xích anh.

Trương Kỳ biết chuyện Tiết Tư Đồng hiểu lầm Trình Yến vì hành động nghĩa hiệp của anh, thấy suy nghĩ của cô thú vị nên cười mãi không thôi.

"Đầu óc mấy học bá tụi cậu đều đặc biệt vậy à? Trình Yến sống từng ấy năm chắc đây là lần bị hiểu lầm thảm nhất luôn đấy, ha ha ha ——"

Trên đường quay lại lớp học, đầu óc Tiết Tư Đồng cứ vang vọng lời Trương Kỳ nói. Tâm trí cô bất giác quay lại buổi chiều hôm đó — Trình Yến tức giận tung cú đá vào tên mặc đồng phục đỏ trắng, rồi vừa cởi áo khoác vừa bước về phía Trương Kỳ…

Hóa ra chỉ là muốn khoác áo cho bạn ấy, chứ không phải muốn bắt nạt.

Mà người bị đá, là đáng đời.

Vừa đi vừa hối hận, Tiết Tư Đồng thầm muốn tự đấm mình một cái. Tiếng trò chuyện về bài hóa học giữa Trình Yến và Hà An Hằng vang lên ở gần đó càng khiến cô xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn.

Lần này không còn là sợ hãi như trước nữa, mà là áy náy.

Cô còn chưa kịp nghĩ ra cách xin lỗi Trình Yến, lúc đi ngang qua anh liền vô thức tăng tốc bước đi.

Chưa được mấy bước, đã nghe thấy giọng Trình Yến gọi cô, có vẻ hơi vội:

"Tiết Tư Đồng."

Tiết Tư Đồng ngơ ngác quay đầu lại, thấy anh hơi ngẩng cằm nhắc nhở: "Thùng rác."

Cô nhìn theo hướng anh chỉ, mới phát hiện suýt chút nữa đã đâm vào thùng rác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!