Thành tích môn Ngữ văn của Tiết Tư Đồng và Trình Yến đều khá tốt, cộng thêm lần kiểm tra này cả hai gần như đạt điểm tuyệt đối, nên dù cả tiết học Trình Yến giảng Toán cho Tiết Tư Đồng, cô giáo Miêu Tĩnh Văn cũng không có ý kiến gì.
Tiết Tư Đồng rất nhanh nhạy, Trình Yến chỉ cần gợi ý cô thay đổi hướng suy nghĩ khi giải đề là cô lập tức có thể theo kịp mạch tư duy của anh và nghĩ ra phương pháp giải đơn giản thứ hai.
Bài toán làm khó cô mấy ngày nay cuối cùng cũng được giải quyết dễ dàng, tâm trạng Tiết Tư Đồng vô cùng tốt, đôi lông mày từng nhíu chặt cũng giãn ra, lần đầu tiên cô mỉm cười nhìn Trình Yến: "Cảm ơn cậu, tớ hiểu rồi."
Cô mỉm cười rạng rỡ dưới ánh nắng, khiến Trình Yến không biết là bị ánh nắng chói chang làm lóa mắt, hay bị nụ cười ấy làm ngẩn ngơ, cả người anh cứng đờ lại. Một lúc sau, anh mới nhân cơ hội phản công, đẩy bài kiểm tra tiếng Anh của mình đến trước mặt cô: "Vậy… cậu có thể giảng giúp tớ đoạn đọc hiểu này không?"
Tiết Tư Đồng vui vẻ đồng ý: "Được."
Thế là, trong suốt tiết Ngữ văn, nửa tiết đầu Trình Yến giảng Toán cho Tiết Tư Đồng, nửa tiết sau Tiết Tư Đồng giảng tiếng Anh cho Trình Yến, cả hai chẳng đụng đến chút gì liên quan đến môn Ngữ văn.
Cuối cùng thì Miêu Tĩnh Văn cũng không nhịn nổi nữa, tiết của cô ấy chán đến mức ấy sao? Đề Toán của thầy Vương và tiết tiếng Anh của cô Doanh còn thú vị hơn à?
Không thể nào, chẳng phải học sinh thường ghét học Toán nhất sao?
Cô ấy vừa giảng bài vừa bước xuống, cầm bài kiểm tra đi đến bên bàn của Trình Yến, khẽ gõ lên mặt bàn, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đủ rồi đấy, nghe giảng Ngữ văn cũng rất thú vị mà."
Trình Yến bận tới mức chẳng kịp ngẩng đầu, chỉ để lại cho cô ấy một cái đỉnh đầu lạnh lùng: "Không phải cô bảo nên giúp đỡ bạn mới nhiều hơn sao? Em đang nghe lời cô đây mà."
Miêu Tĩnh Văn: "… Bao giờ thì thấy em nghe lời cô thế này vậy?"
—
Tiết Ngữ văn quá chán, khiến cả Lộc Miêu Miêu và Chu Thẩm Dật suốt buổi chỉ tập trung theo dõi Trình Yến và Tiết Tư Đồng đang ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên.
Ngày đầu tiên Tiết Tư Đồng gặp Trình Yến, cảm giác sợ hãi vô cớ của cô khiến mọi người đều rất tò mò. Lộc Miêu Miêu vốn thân thiện, sau khi biết Tiết Tư Đồng là bạn cùng bàn với mình thì ngày nào cũng rủ cô đi canteen, đi ăn cơm. Nhưng vì sự có mặt của Trình Yến, Tiết Tư Đồng nhiều lần từ chối tham gia các hoạt động nhóm với họ.
Lúc này, thấy Tiết Tư Đồng không còn phản cảm với Trình Yến, thậm chí còn chủ động giảng bài cho anh, Lộc Miêu Miêu vui mừng không sao tả xiết. Chuông tan học tiết cuối vừa vang lên, cô ấy lập tức từ tổ bốn chạy vọt sang tổ một: "Bảo bối, đi ăn cơm cùng nhau không?"
Vèo một cái, Lộc Miêu Miêu, Chu Thẩm Dật, Hà An Hằng và cả Trình Yến, mấy ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía cô.
Bộ ba hóng hớt và cả người trong cuộc đều cảm nhận được sự thay đổi của Tiết Tư Đồng trong tiết Ngữ văn, ai cũng nghĩ lần này cô sẽ đồng ý. Nào ngờ chưa kịp mở miệng, cô đã bị cô giáo dạy tiếng Anh gọi đi.
"……"
"……"
Trình Yến biết Tiết Tư Đồng không thích ở cùng anh. Dù sáng nay trong tiết Ngữ văn, thái độ của cô có chút thay đổi, anh cũng không dám manh động. Tối đến sau khi tan học, lúc ra khỏi cổng trường, anh gọi cô lại: "Cậu tự về đi. Nếu dì Trần có hỏi thì cứ nói là tôi đi chơi bóng rổ rồi."
Sắc mặt Tiết Tư Đồng khó đoán, Trình Yến không nhìn ra là cô vui hay thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe cô nhàn nhạt đáp: "Ừ."
Sau khi Tiết Tư Đồng rời đi, Hà An Hằng thắc mắc: "Chơi bóng? Lúc nào?"
Chu Thẩm Dật đeo balo nói chen vào: "Sao chẳng nghe mày nói tan học có chơi bóng vậy?"
Trình Yến đút tay vào túi nhìn hai người: "Giờ nói rồi đấy, đi thôi."
Hai chàng trai đầu óc đơn giản, chẳng nhận ra ẩn ý trong lời cậu.
Lộc Miêu Miêu nghe rất kỹ, bắt được trọng điểm liền hỏi: "Không đúng nha, cậu đi chơi bóng thì liên quan gì đến việc Tư Đồng về nhà, sao còn bắt cậu ấy nói lại với mẹ cậu?"
Trình Yến: "Lười gọi điện, nhờ hàng xóm nhắn giúp."
Lộc Miêu Miêu: "Vậy à."
Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng hẹn mấy bạn thường cùng chơi bóng đến sân, chuẩn bị đánh một trận đã đời rồi về.
Nhưng Hà An Hằng phát hiện Trình Yến chẳng có hứng chơi bóng, mới đánh xong một trận đã đeo balo bỏ đi. Có vẻ như lời "đi chơi bóng" ở cổng trường chỉ là viện cớ qua loa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!