"Tớ sai rồi."
Lời nói chân thành rơi vào tai khiến Tiết Tư Đồng cuối cùng cũng chịu ngước mắt nhìn anh. Thấy cô có phản ứng, Trình Yến nhẹ giọng hỏi: "Cậu nghe hết trong phòng giáo viên rồi à?"
Tiết Tư Đồng nhíu mày, vẻ mặt nặng nề: "Những gì nên nghe và không nên nghe đều biết cả rồi."
Trình Yến thở dài: "Hôm đó Tề Thư Dương nhắn tin cho tớ nói cậu gặp chuyện khó khăn, tớ chẳng nghĩ được gì nữa, liền chạy ra ngoài."
"Nhỡ đâu ban tổ chức không nương tay, nhất quyết không tính điểm của cậu thì sao?"Tiết Tư Đồng cố gắng ổn định hơi thở.
"Tớ có thể thi lại."
"Trình Yến!" Tiết Tư Đồng nâng cao giọng vài phần, "Cậu lúc nào cũng nói với tớ rằng phải kiên trì theo đuổi ước mơ của mình, vậy còn cậu thì sao? Ước mơ mà cậu theo đuổi bao lâu nay lại có thể buông tay dễ dàng như vậy à?"
Tiết Tư Đồng biết với thực lực của Trình Yến thì không cần dựa vào thành tích lần này vẫn có thể đậu Bắc Hàng, nhưng sau khi nghe cô giáo Tĩnh nói, cô càng thấy không phải tức giận với Trình Yến mà là tức giận với chính mình.
Nếu Trình Yến thật sự vì âm thầm vượt rào ra ngoài cứu cô mà lỡ mất cơ hội vào Bắc Hàng, cả đời này cô sẽ không tha thứ cho bản thân.
Cô có thể kiên định theo đuổi Học viện Mỹ thuật là nhờ Trình Yến không ngừng cổ vũ. Anh luôn tiếp thêm dũng khí cho cô, vậy mà cô lại suýt chút nữa khiến anh gặp rắc rối vì một chuyện cỏn con.
Tiết Tư Đồng buồn hiện rõ trên nét mặt, nỗi u sầu in cả trong ánh mắt. Trình Yến thấy cô càng lúc càng cau mày, liền vội vàng an ủi: "Tớ chưa từng từ bỏ. Trong từ điển của anh Trình nhà cậu vốn không tồn tại từ "bỏ cuộc". Tớ ra ngoài xong hôm sau đã chủ động báo cáo, hơn nữa sắp được nghỉ rồi, chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì đến cậu hết. Đừng tự trách nữa."
Dù anh nói vậy, trong lòng Tiết Tư Đồng vẫn không nguôi bứt rứt, tâm trạng rối bời, nhất thời chẳng biết nói gì, đành im lặng quay về nhà.
Tối đó Trình Yến gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, cô chỉ trả lời một câu "Không sao" rồi cất điện thoại vào ngăn bàn, không đọc thêm.
Lộc Miêu Miêu và Chu Thẩm Dật chẳng biết Trình Yến đã chọc giận Tiết Tư Đồng như thế nào. Trong ấn tượng của họ, quen Tiết Tư Đồng lâu như vậy cô chưa từng nổi giận, kể cả khi bị trêu quá đà cũng chưa từng lộ vẻ tức giận. Thế mà Trình Yến lại vô tình giẫm phải mìn. Chu Thẩm Dật chỉ biết lắc đầu thương cảm cho anh.
"Cổ nhân nói chẳng sai, người càng hiền lành thì lúc tức giận càng đáng sợ."
Lộc Miêu Miêu cầm bút lén nhìn ra sau: "Cậu biết nội tình không?"
"Không biết." Chu Thẩm Dật ngồi bàn trước cô ấy, vừa ăn quà vặt vừa liếc về phía Trình Yến và Tiết Tư Đồng, "Nhưng tớ biết Trình Yến lần này đụng phải thứ cứng rồi."
"Biết Tiết Tư Đồng bao lâu nay, chưa từng thấy cậu ấy u ám như thế này, chẳng biết tên đó làm chuyện gì."
Vừa dứt lời, Tiết Tư Đồng đang nói chuyện với Trình Yến bất ngờ đứng dậy rời đi. Lộc Miêu Miêu lập tức chạy theo sau.
Tuân thủ nguyên tắc "dẫn dắt từ từ", Lộc Miêu Miêu trước tiên kéo Tiết Tư Đồng vào nhà vệ sinh, sau đó cùng đi canteenmua đồ ăn vặt. Đến khi ra khỏi tiệm, hai người mới dần dần chuyển từ chủ đề idol, phim ảnh sang chuyện Trình Yến.
"Nói đi nói lại, rốt cuộc Trình Yến làm gì khiến cậu giận vậy?"
Tiết Tư Đồng cũng không giấu diếm, kể hết chuyện Trình Yến vượt rào và nỗi lo lắng của mình.
Lộc Miêu Miêu với tư cách đồng minh trung thành nghe xong liền mắng Trình Yến một trận thay bạn.
"Chuẩn luôn! Nếu tớ là cậu tớ cũng giận! Cậu ấy lại dám lén lút vượt tường ra ngoài, chẳng lẽ không biết cậu sẽ lo lắng sao? Ai mà chẳng biết mơ ước của cậu ấy là Bắc Hàng. Mặc dù lần này không ảnh hưởng gì, nhưng cách làm đó thực sự khiến người ta hoảng sợ! Bảo bối, tớ ủng hộ cậu! Cùng nhau mắng chết Trình Yến, cho cậu ấy nhớ đời!"
Nói xong, Lộc Miêu Miêu len lén nhìn Tiết Tư Đồng, thấy cô vẫn cúi đầu, nét mặt lưỡng lự. Cô ấy liền ôm lấy cánh tay bạn, nở nụ cười tươi: "Nhưng mà… tớ cũng muốn nói đỡ cho Trình Yến vài câu. Đặt mình vào vị trí cậu ấy, tớ cũng sẽ làm như vậy thôi."
Tiết Tư Đồng ngẩng đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Lộc Miêu Miêu tiếp tục: "Cậu nghĩ xem, trước đây Trình Yến đã từng vì mấy bạn nữ bị bắt nạt trong trường mà đánh nhau với học sinh trường nghề rồi. Cậu ấy vốn là người nhiệt tình, lại còn có tình cảm đặc biệt với cậu, sao có thể khoanh tay đứng nhìn khi cậu gặp nguy hiểm? Nếu hôm đó cậu ấy biết rõ cậu gặp chuyện mà vẫn không đi cứu, tớ sẽ coi thường cậu ấy."
"Tớ hiểu cậu tức giận, nhưng Trình Yến vốn là người như vậy. Cậu ấy vì cậu mà bất chấp tất cả. Cũng như cậu vậy, nếu đổi lại là cậu, tớ tin cậu cũng sẽ làm như thế."
Lộc Miêu Miêu không biết Tiết Tư Đồng nghe vào bao nhiêu, trên đường quay lại lớp, cô vẫn im lặng như đang suy nghĩ gì đó.
Nhưng rõ ràng sau khi nghe hết, tâm trạng âm u của Tiết Tư Đồng đã dịu đi phần nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!