Chương 51: Nói với người nhà cậu là sẽ về muộn một chút.

Buổi tối, trăng sáng sao thưa.

Phòng khách hiếm khi náo nhiệt như vậy, tiếng người nói cười ồn ào trái ngược hoàn toàn với bầu không khí tĩnh lặng trong phòng.

Trình Yến biết Tiết Tư Đồng vì e ngại mối quan hệ gia đình nên không dám để lộ mối quan hệ giữa hai người, vì vậy khi có người vào phòng, anh liền ngoan ngoãn im lặng giả vờ như không tồn tại. Kết quả anh đã nghe thấy gì chứ?

Anh là gay? Không có hứng thú với con gái? Còn bị nói là không đẹp trai?!

Chuyện này ai mà chịu nổi??

"Tiết Tư Đồng, tớ thảm hại đến mức đó à?"

Tiết Tư Đồng vội vàng dỗ dành: "Là vì cậu quá giỏi, quá xuất sắc nên tớ mới thấy sợ."

"Sợ cái gì?"

Cảm nhận được giọng anh đã dịu xuống, Tiết Tư Đồng mới nhỏ giọng đáp: "Sợ bị người khác cướp mất… lỡ con bé gặp cậu rồi thích cậu thì sao?"

Trình Yến im lặng vài giây, rồi khẽ bật cười: "Cậu thiếu tự tin với chính mình đến thế à?"

"Ừm…"

"Đừng lo, tớ là của cậu, từ trước đến giờ đều là như vậy."

Tiết Tư Đồng đoán tâm trạng u ám của Trình Yến chắc đã tan biến, cô âm thầm thở phào, vội vàng lấy đề vật lý ra để đổi chủ đề.

Mùa đông năm nay, Tây Vu đột ngột lạnh sâu.

Vì sức đề kháng của Tiết Tử Ý yếu, Hứa Tần lo lắng em bé về quê sẽ bị nhiễm lạnh, nên dự định đón ông bà nội lên Nam Du ăn Tết cùng.

Ông bà ban đầu không đồng ý, nhưng không chịu nổi sự thuyết phục khéo léo của Tiết Tư Đồng rằng ở đây vừa ấm áp lại vui, cuối cùng cũng đồng ý.

Đêm giao thừa, Tiết Tùng Bạch đặt một phòng riêng ở nhà hàng Mỹ Thiện Cư, cả nhà tụ họp, thân thích quây quần nâng chén cười nói vui vẻ.

Người thân gặp nhau, sau vài câu thăm hỏi thông thường thì bắt đầu nói chuyện bát quái, chuyện gia đình và không thể thiếu: thành tích của đám trẻ.

Tiết Tư Đồng suốt bữa không lên tiếng, chỉ cắm cúi ăn. Ngoài việc thi thoảng gật đầu đáp lời khi cô hay dì hỏi, cô cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân, ngồi nép bên cạnh bà nội.

Trong lúc đó, dì Hứa Lai không ngừng bàn luận với Hứa Tần về tương lai và nguyện vọng của học sinh lớp 12. Tiết Tư Đồng nghe họ nói chuyện hăng say, càng thêm im lặng.

Con trai của Hứa Lai lớn hơn Tiết Tư Đồng hai tuổi. Quan hệ giữa hai người giống như bóng và hình. Tiết Tư Đồng là cái bóng.

Chỉ khác là, cô may mắn hơn một chút.

Từ lúc anh ta còn ở lớp mầm nhỏ trường mẫu giáo Nghiêm Liễu, Hứa Lai đã đăng ký cho học đủ loại lớp năng khiếu hùng biện, mỹ thuật, cờ vây, taekwondo, piano… Lên tiểu học không những không giảm mà còn thêm nhiều lớp bổ trợ khác.

Cuối cùng, anh ta không phụ kỳ vọng của mẹ, thi đỗ vào học viện luật đúng như mong muốn. Nghe nói hiện giờ đang cùng bạn mở văn phòng luật.

Tiết Tư Đồng không biết tuổi thơ anh ta có hạnh phúc không, cũng không rõ việc thi vào học viện luật có phải là lý tưởng của anh ta hay không, chỉ biết mỗi lần Hứa Lai nhắc đến con trai thì luôn đầy vẻ tự hào, thậm chí còn khuyên Hứa Tần nên cho Tiết Tư Đồng thi vào học viện luật.

Nghe dì không ngừng đề cử Học viện Luật Nam Đại, Tiết Tư Đồng sợ rằng Hứa Tần sẽ vì lời ấy mà dao động, thay đổi ý định vừa mới đồng ý cho cô thi nghệ thuật.

Vì thế, khi thấy có cơ hội, cô lặng lẽ rời khỏi phòng ăn.

Cô vào nhà vệ sinh ngồi lì năm phút, tính thời gian đã đủ mới uể oải bước ra.

Vào dịp Tết, nhà hàng đông hơn ngày thường, nhiều gia đình không muốn nấu nướng đã chọn cách ra ngoài ăn. Tầng nơi Tiết Tư Đồng đang ở toàn là phòng riêng, dù đã đóng cửa nhưng tiếng cười vẫn vọng ra được.

Cô vừa từ nhà vệ sinh ra, khóe mắt vô tình quét qua cuối hành lang thấy một đôi nam nữ. Tiết Tư Đồng không hứng thú với mấy chuyện tám nhảm nên định quay đầu bỏ đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!