Mùa đông ở Tây Vu lạnh hơn nhiều so với Nam Du. Xoay người đứng trước quạt sưởi, Tiết Tư Đồng vừa mơ màng vừa đi về phía cửa sổ.
Cô còn chưa kịp hỏi "sao thế?", thì ngay phía trước cửa sổ, một chùm ánh lửa không biết từ đâu bỗng phụt lên bầu trời, kèm theo tiếng "đoàng" vang dội, ánh lửa từ từ bung nở, nở rộ thành một đóa pháo hoa rực rỡ trên nền trời đêm đen thẫm, lúc đỏ, lúc tím, khi lại chuyển sang vàng.
Dưới âm thanh chấn động tai của pháo hoa, giọng Trình Yến trong ống nghe trầm thấp và dịu dàng, thân thiết mà sâu lắng.
"Chúc mừng năm mới."
Khi lời vừa dứt, cũng là lúc pháo hoa trước mắt bung ra từng cánh như mưa hoa, lả tả rơi xuống.
Cô nhìn kỹ lại, xác nhận chỗ bắn pháo hoa là khoảng đất trống gần ao cá, lập tức cúp máy rồi chạy ra ngoài. Nhưng vừa được vài bước, cô đã quay lại, lấy tấm bìa cứng bằng bàn tay trong ngăn kéo mang theo.
Chuyện lén lút trốn ra ngoài vào buổi tối không còn xa lạ với cô nữa. Dù biết mẹ và ba không có nhà, ông bà cũng đã ngủ say, nhưng lòng bàn tay cô vẫn đổ mồ hôi vì hồi hộp.
Cô len lén chạy ra khỏi nhà, thậm chí còn quên mặc áo khoác, như chú thỏ con vui mừng nhảy nhót chạy đến trước mặt Trình Yến, đưa tấm bìa cứng trong tay cho anh, nở nụ cười rực rỡ: "Chúc mừng năm mới."
Trình Yến không vội nhận, trước tiên khoác áo khoác cho cô, rồi mới đưa ánh mắt nhìn sang tấm bìa cứng.
Trên tấm bìa cỡ bàn tay, chi chít những nét vẽ tỉ mỉ, bố cục rõ ràng. Ngoài bóng núi là một màu lam đậm, ánh sáng trắng từ bầu trời đổ xuống nhuộm lên sắc xanh đậm của đêm, kỹ thuật chuyển màu khiến bầu trời tối tăm cũng trở nên lung linh. Những điểm trắng tô trên nền ấy là các vì sao lấp lánh, lung linh rực rỡ.
Trình Yến nhận lấy, giọng pha chút trêu ghẹo: "Ước này mà cũng thành hiện thực, sớm biết thế thì đã ước điều khác rồi."
Tiết Tư Đồng đáp rất nhanh, chẳng suy nghĩ gì nhiều: "Cậu còn có điều ước nào khác sao?"
Anh ngước mắt lên, đôi con ngươi sáng như gương: "Có chứ."
Chỉ cần nhìn là cô đã hiểu anh đang nghĩ gì.
"Không được."
Trình Yến hơi cao giọng, như làm nũng: "Tại sao chứ?"
"Chúng ta đã nói rồi, phải thi tốt trước đã."
Cô nói vậy, Trình Yến cũng không cãi lại.
Không phục thì sao chứ?
"Được rồi, nghe cậu hết."
—
Kỳ nghỉ Tết Dương của học sinh lớp 12 chỉ có đúng một ngày. Qua ngày đó, bất kể ai đi đâu thì cũng phải quay về trường học tiếp.
Từ sau kỳ thi liên thông, Hứa Giai Di người cuối tuần nào cũng chạy về Nam Du bỗng nhiên chẳng thấy xuất hiện, trong nhóm cũng chẳng nói gì, y như chưa từng có mặt.
Dù khi gọi điện thì vẫn giữ vẻ hoạt bát như trước, nhưng Tiết Tư Đồng vẫn cảm nhận được điều gì đó không đúng.
Một lần rảnh rỗi, cô đi tìm Hà An Hằng hỏi chuyện.
Cậu đang cầm cuốn "Lược sử thuốc men", ngồi tựa vào lưng ghế rất ung dung. Nghe hỏi mới hờ hững ngước mắt lên, dịu dàng nói: "Tớ chỉ nói những điều mình nên nói thôi."
Câu trả lời khiến Tiết Tư Đồng càng thêm rối, não suýt treo máy.
Thấy cậu trông như chẳng hề bận tâm, cô do dự rất lâu mới lên tiếng: "Cậu còn thích Miêu Miêu không?"
Tay Hà An Hằng dừng lật trang, Tiết Tư Đồng nói tiếp: "Nếu cậu vẫn thích Miêu Miêu, tớ sẽ giúp cậu nói rõ với Giai Di để cô ấy từ bỏ."
Cô nói rất nghiêm túc, khóe mắt Hà An Hằng hơi nhướng lên, khẽ cười: "Đất nước còn chưa thống nhất, làm sao bàn chuyện nhi nữ tình trường được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!