Chương 49: Trẻ con mới gọi là bảo bối, người lớn thì gọi là vợ.

Vì Tiết Tùng Bạch còn chưa tăng ca về, trong nhà chỉ bật một chiếc đèn cây, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Tiết Tư Đồng hơi bất ngờ khi Hứa Tần lại đột ngột hỏi vậy, cô bình tĩnh đáp lại: "Bọn con là bạn bè."

"Bạn bè?" Hứa Tần nhướng mày, có vẻ không tin: "Bạn bè mà ngày nào cũng đưa con về tận dưới lầu?"

Bà đã để ý mấy ngày rồi, ngày nào Trình Yến cũng đưa Tiết Tư Đồng về tận dưới lầu, hai người còn đứng trò chuyện một lúc lâu rồi anh mới rời đi.

Tiết Tư Đồng chỉ chọn nói một phần sự thật: "Là dì Trần bảo cậu ấy đưa con về, nói con gái đi đường buổi tối không an toàn."

Cô không nói dối, vì ban đầu đúng là dì Trần yêu cầu như vậy, lúc mới ở nhà họ Trình, Trình Yến bị ép phải đưa đón cô, về sau thì là anh tự nguyện. Nhưng Tiết Tư Đồng chỉ nói nửa đầu cho Hứa Tần nghe.

Hứa Tần thấy có lý, không tiếp tục truy hỏi chuyện đó nữa: "Còn chuyện con giấu mẹ đăng ký lớp mỹ thuật là sao?"

Tiết Tư Đồng còn chưa kịp tháo cặp, đeo chiếc ba lô nặng trịch đứng trước mặt bà, ánh sáng yếu ớt từ đèn chiếu từ dưới lên: "Con muốn tham gia kỳ thi năng khiếu."

"Kỳ thi năng khiếu? Mẹ tốn bao nhiêu tiền tìm lớp bổ túc cho con là để con thi năng khiếu à?"

Hứa Cầm vì nể mặt Tiết Tử Ý đã ngủ nên giọng nói vẫn giữ nhỏ, "Con có thể nghĩ cho mẹ một chút được không, cũng nghĩ cho bản thân mình nữa? Dạo này vì chuyện của con mà tóc mẹ bạc hết rồi, con còn muốn cãi mẹ nữa à?"

Tiết Tư Đồng lí nhí đáp: "Nhưng mẹ ơi, con thật sự rất thích vẽ. Cho dù mẹ bắt con thi luật, điểm của con cũng không đủ, vì học thứ mình không thích thì chẳng có động lực ôn tập cả."

Hứa Tần nhắm mắt im lặng một lúc, khi mở miệng lại thì thở dài, không rõ là đang thỏa hiệp hay cố tình gây khó dễ: "Nếu con muốn thi năng khiếu, thì phải đồng thời chuẩn bị cho kỳ thi đại học."

Chuẩn bị cùng lúc cho hai kỳ thi quan trọng nhất đời người là điều mà với người bình thường nghe xong đã muốn bỏ cuộc, Hứa Tần cũng tưởng Tiết Tư Đồng sẽ vậy, nhưng bà không ngờ Tiết Tư Đồng lại kiên định hơn mình nghĩ.

Nghe bà nói vậy, Tiết Tư Đồng trái lại mỉm cười, gật đầu đồng ý: "Vâng ạ."

Hứa Tần ngẩng đầu nhìn Tiết Tư Đồng đang đứng cách mình nửa mét, trong khoảnh khắc đó, bà như thấy lại hình ảnh cô bé nhỏ hồi lớp hai từng nắm tay mình nài nỉ được học vẽ tiếp. Hình ảnh cô bé năm xưa chồng lên hình bóng hiện tại của Tiết Tư Đồng, giống mà cũng như đã khác đi ít nhiều.

Hứa Tần vốn nghĩ con bé chắc chắn sẽ thất bại, nên giọng điệu nhạt nhẽo, không mang cảm xúc:

"Đừng vội mừng, nếu kỳ thi năng khiếu trượt thì ngoan ngoãn đăng ký ngành luật."

Tiết Tư Đồng gần như không hề do dự, gật đầu đồng ý.

Tuy Hứa Tần không nói rõ là đồng ý cho cô học vẽ, nhưng với Tiết Tư Đồng, chừng đó lời nói đã đủ rồi.

Trong quá trình học tập khô khan, sự mặc nhận của Hứa Tần vô hình trung đã tiếp thêm cho Tiết Tư Đồng không ít động lực và sự khích lệ.

Hôm sau, Tiết Tư Đồng kể chuyện này cho Lộc Miêu Miêu và mấy người bạn khác nghe, đối phương còn vui hơn cô, ôm lấy Tiết Tư Đồng quay liền hai vòng:

"Yeah! Bảo bối của tớ giỏi nhất luôn!"

Trình Yến lười biếng tựa vào lưng ghế, nhấc mí mắt nhìn hai cô bạn đang ôm nhau: "Sao cậu cứ gọi cô ấy là "bảo bối" hoài vậy?"

Lộc Miêu Miêu hơi hất cằm, giọng đầy đắc ý: "Cậu cũng muốn gọi à?"

Trình Yến khẽ cười mũi, tiếng cười vang nhẹ từ khoang mũi: "Trẻ con mới gọi là bảo bối."

Ngừng lại một chút, rồi trước ánh mắt của mấy người bạn, ánh mắt Trình Yến lướt qua Tiết Tư Đồng: "Người lớn thì gọi là… vợ."

Mặt Tiết Tư Đồng lập tức đỏ bừng như quả cà chua chín mọng.

Hà An Hằng không chịu nổi nữa: "Trình Yến, sao giờ tao mới phát hiện mày lắm trò thế này."

Trình Yến thản nhiên nói: "Không lắm trò thì sao kiếm được vợ?"

"…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!