Chương 48: Anh đưa cô vào trong vòng tay, che chở cô khỏi tầm mắt của ba mẹ.

Tây Vu tháng mười không ấm áp như Nam Du, từ lâu đã vào thu, đến tối gió cũng mang theo hơi lạnh.

Một cơn gió nhẹ lướt qua khiến tóc bên tai Tiết Tư Đồng tung bay. Trình Yến dẫn cô đến chiếc bàn gỗ cạnh ao cá, đặt bánh kem xuống, rồi giúp cô kéo khóa áo khoác lại.

Tiết Tư Đồng lấy điện thoại ra xem giờ, "Sinh nhật cậu là hôm nay à?"

Trình Yến ghé mắt nhìn, "Qua mười hai giờ là tới rồi."

Tiết Tư Đồng nhỏ giọng lầm bầm: "Đột ngột quá, tớ còn chưa chuẩn bị quà cho cậu…"

Trình Yến nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, "Nợ trước đã."

Tiết Tư Đồng mở hộp bánh kem, "Vậy hai tiếng nay cậu không trả lời tin nhắn là vì đang trên đường à?"

Trình Yến gật đầu, "Ừ, muốn tạo bất ngờ cho cậu."

Cô bật cười trêu cậu, "Sinh nhật cậu mà sao lại là tớ được bất ngờ thế này."

Nói rồi chìa tay ra, "Có bật lửa không?"

Trình Yến đưa cái bật lửa nhỏ tặng kèm, nghiêng người nhìn cô gái trước mặt nghiêm túc cắm nến và thắp lửa.

Ánh nến lung linh hắt lên gương mặt trắng trẻo không tì vết của Tiết Tư Đồng khiến nó càng thêm rạng rỡ. Cô đẩy nhẹ bánh kem về phía Trình Yến, khóe môi cong lên nụ cười, "Ước đi nào, mười hai giờ ước điều ước mới linh nghiệm đấy."

Lời vừa dứt, một cơn gió lành lạnh lại thổi qua, cỏ dại gần đó xào xạc, ngọn nến cũng chao đảo theo hướng gió, Tiết Tư Đồng phản ứng nhanh, dùng hai tay che ngọn nến lại để không bị thổi tắt.

Trình Yến thu lại ánh nhìn đang dán chặt vào cô, đan tay lại, nhắm mắt.

Đợi anh thổi tắt nến, Tiết Tư Đồng liền ghé sát lại, "Cậu ước gì thế?"

"Không nói cho cậu biết."

Trình Yến véo má cô một cái, trong lòng hơi ngạc nhiên không ngờ má cô lại mềm như thế, mềm đến mức khiến người ta không muốn buông tay.

Tiết Tư Đồng bắt chước giọng điệu hay trêu chọc của anh, "Cậu nói ra đi, để tớ giúp cậu thực hiện."

Trình Yến nhướng mày, buột miệng nói bừa: "Tớ muốn có một ngôi sao trên trời."

Anh tưởng Tiết Tư Đồng sẽ nói anh vớ vẩn, ai ngờ cô lại vỗ vai anh, dõng dạc cam đoan: "Không thành vấn đề, để tớ lo."

Cô cắt cho anh miếng bánh đầu tiên, còn nhặt hết dâu tây trên mặt bánh bỏ vào đĩa của anh, "Ăn đi nào, thọ tinh."

Trình Yến xiên một trái dâu cho vào miệng, "Lớp học vẽ bà Trần tìm cho cậu có thể để về trường rồi học, không cần gấp."

Tiết Tư Đồng dùng nĩa xúc một miếng bánh: "Nhưng buổi tối tớ phải học tự học, tan học xong còn phải về nhà nữa."

Trình Yến biết cô đang lo gì, "Bà Trần đã nói chuyện với chú Tiết rồi, sau giờ tự học cậu có thể đi học vẽ, còn mẹ cậu thì chú Tiết sẽ lo."

Tiết Tư Đồng không biết ba có thật sự thuyết phục được mẹ cho cô thi mỹ thuật không, nhưng nghe Trình Yến nói vậy, cô quyết định đánh cược một lần, liền gật đầu.

Trình Yến ngẩng đầu nhìn trăng, giọng thản nhiên, "Đêm nay trăng đẹp thật."

Tiết Tư Đồng cũng ngẩng lên, hiểu rõ ý anh muốn nói gì, liền chỉ lên bầu trời đen kịt, cố ý trêu: "Hôm nay đâu có trăng đâu."

"Ừm."

Trình Yến hừ mũi một tiếng nhẹ, rồi cúi đầu, ánh mắt giao nhau với cô, lại mở miệng: "Trong lòng tớ, cậu còn đẹp hơn cả ánh trăng."

Quen biết Trình Yến bao lâu nay, Tiết Tư Đồng chưa từng nghĩ một ngày nào đó sẽ được nghe mấy lời ngọt như thế từ anh, mà lại là dành cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!