Chương 47: Cùng tớ đón sinh nhật nhé.

"Thanh thanh tử cẩm, du du ngã tâm."

Tiết Tư Đồng nhìn tên WeChat của Trình Yến, lại nhìn tin nhắn anh vừa gửi tới, hành động lặng lẽ này của anh khiến cô cảm thấy như vừa ăn mật ngọt, cả trái tim đều tan chảy.

Những cánh bướm trong tim cô từ lúc thổ lộ tâm tư với Trình Yến vẫn chưa yên ổn lại. Chúng như không hề biết mệt, cứ vỗ cánh bay lượn điên cuồng.

Tám chuyện dăm ba câu với Trình Yến xong, Tiết Tư Đồng đặt điện thoại xuống, bước tới trước tủ. Ngăn cao nhất đã được cô để trống, bên trong chỉ có một mô hình máy bay và một chiếc móc khóa hình cá heo.

Cô nâng niu như bảo vật, nhẹ nhàng đặt chúng lên mặt bàn học, động tác cẩn trọng đến mức không dám thở mạnh.

Sau đó, cô mở cuốn nhật ký, ngòi bút nhẹ nhưng dứt khoát chạm vào mặt giấy, ghi lại tất cả những chuyện xảy ra hôm nay.

Viết xong một đoạn ngắn, cô bất giác ngẩng đầu, trong gương phản chiếu chính mình, sợi dây chuyền bạc nằm vắt trên chiếc cổ trắng ngần thanh tú của cô. Cô lấy ra mặt dây bị che dưới cổ áo, để nó nằm yên trên đầu ngón tay.

Dưới ánh đèn, sợi dây chuyền tỏa sáng rực rỡ, rực rỡ như những con số khắc trên vòng tròn bên trong mặt dây.

Ánh đèn bàn chiếu lên mặt bàn, dòng chữ trong cuốn nhật ký mở rộng ra hiện lên rõ nét – thanh tú và chỉnh tề.

"Một ngày bình thường, vì cùng người mình thích thổ lộ tâm sự mà trở nên đáng nhớ. Trình Yến, thật ra tớ cũng thích cậu, đã thích rất lâu rồi."

——

Chuyện Trình Yến và Tiết Tư Đồng thổ lộ lòng mình với nhau, cả hai không nói với ai, kể cả Hứa Giai Di tận ở Tây Vu.

Thế nhưng thái độ của Trình Yến sau đó lại càng lúc càng rõ ràng. Từ lạnh lùng, thờ ơ mấy hôm trước, đến bây giờ trở nên nhiệt tình, chủ động, thậm chí là hơi bám người. Người có mắt ai cũng nhận ra giữa hai người họ có gì đó là lạ. Tiết Tư Đồng vì chột dạ nên nhiều lần nhắc nhở anh đừng như thế nữa.

Lộc Miêu Miêu là người ở gần họ nhất, hôm sau liền phát hiện ra dấu hiệu khả nghi. Cô ấy đến hỏi Trình Yến và Tiết Tư Đồng, không ngờ hai người lại ăn khớp lời nhau đến kỳ lạ, càng khiến cô ấy chắc chắn suy đoán của mình là đúng.

Nhưng còn chưa kịp ăn hết quả dưa này, Lộc Miêu Miêu đã bị chuyện của mình làm phiền.

Gần đây, trong ngăn bàn của cô ấy luôn có đồ ăn vặt xuất hiện một cách bí ẩn, bao bì đủ kiểu, nhưng chỉ có hai cay và ngọt.

Tiết Tư Đồng nhớ tới cảnh tượng vô tình thấy được hôm qua, đang định nói thật với Lộc Miêu Miêu thì đã nghe cô nàng hào hứng khoe:

"Cuối cùng tớ cũng có người theo đuổi rồi! Không cần ăn đồ ăn vặt của Trình Yến nữa!!"

"…"

Tiết Tư Đồng suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định nói thật: "Miêu Miêu, có nhiều người theo đuổi thật sự là chuyện tốt sao?"

"Dĩ nhiên rồi."

Lộc Miêu Miêu đã chứng kiến bao nhiêu lần Trình Yến và Tiết Tư Đồng nhận đồ ăn và thư tình, cô ấy mong đợi ngày đó từ lâu rồi. Nhưng cô ấy đã tìm trong ngăn bàn rất kỹ, chẳng thấy phong thư hồng nào cả, chỉ có ít sách và đồ ăn vặt. Cô ấy ngồi thẳng dậy rồi nói thêm: "Chứng tỏ tớ xinh đẹp, được yêu thích mà."

Tiết Tư Đồng hỏi: "Nếu có hai người cùng thích cậu, cậu sẽ chọn ai?"

Lộc Miêu Miêu im lặng một chút, nghiêm túc nhìn cô: "Có thể chọn cả hai không?"

"…"

Lộc Miêu Miêu ngửa đầu cười to: "Đùa thôi, ai mà thích tớ chứ?"

Tiết Tư Đồng nói thật: "Nếu là Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng thì sao?"

"…"

Đến lượt Lộc Miêu Miêu nghẹn lời. Cô ấy há miệng như định nói gì đó, nhưng lại ngậm lại.

Mở miệng ngậm miệng vài lần, cuối cùng cô ấy đỡ trán, bất lực thở dài: "Sao lại chỉ có hai người đó chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!