Chương 43: Giơ tay chọc chán cô.

Trình Yến vừa đến đường Kim Nguyên đã nhìn thấy Tiết Tư Đồng đang ngồi xổm bên vệ đường. Anh chạy đến, thở hổn hển, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiết Tư Đồng ngẩng đầu nhìn anh, hàng mi vẫn còn vương giọt lệ, trên má hằn rõ vết nước mắt đã khô. Hình ảnh ấy đâm thẳng vào mắt Trình Diễn khiến lồng ng. ực anh nghẹn lại. Anh đỡ cô đứng lên.

Tiết Tư Đồng vừa khóc xong, giọng vẫn còn nức nở. Cô cố gắng dùng những lời đơn giản nhất kể lại mâu thuẫn vừa rồi giữa mình và mẹ.

Trình Yến nghe xong liền hiểu. Trước đó, anh từng nghe bà Trần và chú Đại Hải nhắc qua chuyện gia đình nhà Hứa Tần. Giờ lại nghe chính Tiết Tư Đồng nói trong nước mắt, tim anh như bị đá nặng đè xuống.

Anh không giỏi dỗ con gái, càng không biết phải làm gì khi con gái buồn. Vì vậy, anh chọn cách từng giúp chính mình khi tâm trạng tồi tệ là dẫn Tiết Tư Đồng đến phòng nhạc của Tề Thư Dương.

Trình Yến để cô ngồi xuống ghế, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, giọng nhẹ nhàng: "Hát cho cậu nghe một bài nhé?"

Tiết Tư Đồng không ngờ anh còn biết hát. Cô hít mũi, gật đầu.

Trình Yến chạy tới ngồi sau bộ trống jazz, nhạc nền nhẹ nhàng vang lên. Anh giơ dùi trống chào cô, ánh đèn hội tụ chiếu xuống, như thể thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Bộp!"

Dùi trống hạ xuống, Trình Yến theo tiết tấu mà gõ lên mặt trống và chũm chọe, tiết tấu khi nhanh khi chậm.

"Đợi khi màn đêm qua đi, sẽ là một ngày mới,

Đợi sau cơn sóng dữ, chỉ còn lại thủy triều,

Đừng để đến phút cuối mới phát hiện, dã thú trong tim,

Chưa đến cuối cùng đã vội từ bỏ…"

"Tim dù yếu đuối nhưng vẫn có kiên cường,

Cuộc đời không chỉ có thu hoạch mà còn có vết thương,

Đừng sợ những góc khuất không hoàn hảo trong cuộc sống,

Ánh nắng sẽ len qua mọi vết nứt…"

Khi câu cuối của bài hát vang lên trong loa, Trình Yến tăng tốc gõ thêm mấy nhịp rồi từ từ dừng lại, hai tay cầm chặt dùi trống.

Ánh đèn chiếu xuống đầu anh, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, nhưng đôi mắt lại sáng rực, như chứa cả bầu trời sao. Khoảnh khắc đó, anh nhìn Tiết Tư Đồng, trong mắt chỉ có một mình cô.

Rồi anh bắt kịp tiết tấu, nhẹ nhàng cất giọng hát câu cuối.

"Chi bằng hãy dũng cảm phá vỡ những vết nứt trong cuộc đời, để ánh nắng dần dần tràn ngập vào đó…"

Nhạc tắt. Tiết Tư Đồng không rời mắt khỏi Trình Yến sau bộ trống. Phòng nhạc không lớn, chứa nhiều nhạc cụ nhưng đều được sắp xếp gọn gàng, phân loại rõ ràng. Lúc này trong phòng chỉ bật hai ngọn đèn, một chiếc đèn bàn nhỏ trước mặt cô, và một ngọn đèn sân khấu chiếu lên người Trình Yến.

Anh ngồi sau bộ trống, dưới ánh đèn rực rỡ, gõ trống theo nhịp điệu đầy tự tin. Khi bài nhạc kết thúc, anh nhìn cô nở nụ cười rạng rỡ.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Tiết Tư Đồng không còn chút tạp niệm nào, trong tai vẫn còn vang vọng tiếng trống và giọng hát ấm áp của anh.

Trong lúc cô còn ngây người, Trình Yến đã bước tới trước mặt, cười hỏi: "Nghe hay không?"

Tiết Tư Đồng gật đầu, "Cậu còn biết chơi trống nữa à?"

"Lên cấp hai thấy trống jazz ngầu quá nên học một thời gian." Trình Yến mở đồ uống đưa cho cô, rồi ngồi xuống bên cạnh, "Tâm trạng khá hơn chút nào chưa?"

Tiết Tư Đồng nhấp một ngụm, gật đầu, "Đôi lúc mình thật sự rất ghen tị với cậu. Dì Trần yêu thương cậu, chú Trình thì tôn trọng lựa chọn của cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!