Chương 42: “Đứng yên đó, tớ đến tìm cậu.”

Đội "ẩn nấp quan sát" từ xa đã dõi theo rất lâu, đến khi trông thấy Trình Yến trân trọng như trân bảo đeo dây chuyền cho Tiết Tư Đồng, bốn người còn lại lập tức nhảy nhót la hét phấn khích như mấy con khỉ vừa thoát khỏi thời tiền sử.

Hứa Giai Di cố gắng kìm nén sự vui sướng trong lòng: "Thấy hai người họ có tiến triển thật chẳng dễ dàng gì, không uổng công tớ năn nỉ mãi mới khiến bác đồng ý cho tới Nam Du."

Lộc Miêu Miêu giả vờ lau nước mắt: "Con gái lớn của tớ cuối cùng cũng có tin vui về tình cảm rồi!"

Chu Thẩm Dật né sang một bên, vẻ mặt ghét bỏ: "Hai người có hơi quá rồi đó."

Hà An Hằng cười bên cạnh: "Giống như sắp gả con gái vậy."

Bọn họ cố tình đợi Trình Yến đeo dây chuyền xong mới giả vờ như chẳng có chuyện gì, vô tư dẫm lên cát chạy đến.

Lộc Miêu Miêu khoác tay Tiết Tư Đồng, cười rạng rỡ: "Cưng ơi, sinh nhật vui vẻ nhé!"

Hứa Giai Di nắm lấy tay kia: "Cậu ước điều gì vậy? Hôm nay là một ngày đặc biệt, mặt trăng sẽ giúp bọn mình chuyển lời nguyện ước đến ông trời đó."

Dù ai cũng biết điều đó không có thật, nhưng tất cả vẫn vui vẻ hô to điều ước của mình.

Gió biển mặn mà thổi qua mặt, tóc đuôi ngựa bay phấp phới trong gió, bọn họ đứng thành một hàng, nhiệt tình và dũng cảm hét lên ước mơ giấu trong lòng:

Lộc Miêu Miêu: "Tớ muốn thi đậu đại học, muốn làm ba tớ vui!"

Hứa Giai Di: "Mong chân mệnh thiên tử của tớ nhanh chóng xuất hiện!"

Chu Thẩm Dật: "Mong giấc mộng ban ngày của tớ thành hiện thực!"

Hà An Hằng: "Mong mấy thí nghiệm sau này thành công, tóc không bị rụng!"

Trình Yến: "Chúc mọi điều chúng ta mong đều trở thành sự thật."

Tiết Tư Đồng: "Vậy thì mong chúng ta mãi mãi vui vẻ như hôm nay, mãi mãi ở bên nhau."

Dưới ánh sáng của muôn vàn vì sao, tuổi thanh xuân rực rỡ của họ còn chói lọi hơn cả ánh trăng. Những năm tháng về sau họ sẽ có vô số mùa hè, nhưng chỉ có một lần thanh xuân nồng nhiệt và dũng cảm thuộc về chính họ.

Kết quả cuộc thi máy bay mô hình quốc gia và cuộc thi NEPCS được công bố vào tuần trước khi khai giảng.

Trình Yến giành giải nhất, Tiết Tư Đồng đoạt giải nhì.

Sau khi xác nhận chắc chắn mình đạt giải nhì, Tiết Tư Đồng mới dám nói với Hứa Tần và Tiết Tùng Bạch về việc mình tham gia cuộc thi. Cô tưởng Hứa Tần sẽ giận, không ngờ bà lại vui vẻ khuyến khích cô nên tham gia thêm nhiều cuộc thi học thuật như vậy.

Chớp mắt đã đến tháng Chín. Trên sân thể dục trường Nhất Trung Nam Du có mấy đội ngũ mặc đồng phục quân sự màu xanh rêu đứng xếp hàng. Sau lễ chào cờ khai mạc đợt huấn luyện quân sự, nhà trường mời Trình Yến và Tiết Tư Đồng lên phát biểu với tư cách là học sinh tiêu biểu.

Nắng gắt đổ lửa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống khắp sân trường. Trên bục phát biểu, Trình Yến không cầm bản thảo, đứng thẳng tắp, tay cầm micro, chậm rãi kể về quá trình học tập và cảm xúc khi đoạt giải.

Bản thảo của anh không qua kiểm duyệt của thầy Vương Trí, khiến ông phải nín thở ngồi dưới nghe phát biểu.

Tính cách Trình Yến vốn tùy hứng, mỗi lần phát biểu đều không theo khuôn phép. Ban đầu Tiết Tư Đồng còn không tin, cho đến khi cô nghe thấy Trình Yến mỉm cười nói.

"Rất nhiều người cho rằng học đại học không có ích. Thật ra tôi cũng từng nghĩ vậy."

Tiết Tư Đồng liếc trộm sắc mặt của thầy Vương Trí, không ngoài dự đoán, mặt ông đen sì, có vẻ như sắp nhảy lên nuốt sống Trình Yến luôn.

Tiếp theo, Trình Yến không hề nhận ra nguy hiểm đang cận kề, chậm rãi tiếp lời.

"Học tập không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá một con người, không học đại học cũng không có nghĩa là không thể làm được việc lớn. Nhưng tôi muốn nói, cánh cửa đại học có thể giúp các bạn loại bỏ rất nhiều người không cùng chí hướng."

"Không ai sinh ra đã học giỏi, kể cả tôi. Ai mà chẳng phải thức đêm học bài đến tận khuya? Dĩ nhiên, tôi không khuyên các bạn nên thức đêm, dù sao thì không phải ai cũng dày tóc và bướng bỉnh như tôi."

Anh liếc thấy thầy Vương Trí ở góc sân mặt mày như muốn ăn thịt người, khẽ cười nham nhở, rồi đúng lúc kết thúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!