Chương 4: Ở nhờ nhà Trình Yến.

Buổi trưa tháng Mười ở Nam Du, mây mỏng như tơ, những tia nắng chói chang của mặt trời xuyên qua tầng mây, thiêu đốt mặt đất. Mặt trời trên cao như một khối lửa rực rỡ rực cháy, ánh nắng chiếu đến đâu dường như cũng sắp đốt thủng mọi thứ.

Lá xanh trên cành, hoa cỏ ven đường đều bị nắng thiêu đến héo rũ. Người đi đường rảo bước thật nhanh, ai nấy đều tìm nơi có bóng râm hay mái hiên để tránh nắng.

Lớp 11 tan học muộn hơn lớp 10 mười phút, mọi người bước nhanh như bay, không rõ là vì đói hay vì nóng.

Từ hôm qua, Lộc Miêu Miêu đã nhiệt tình mời Tiết Tư Đồng ăn trưa cùng, nhưng cô vì có Trình Yến nên từ chối. Hôm nay vốn định tiếp tục từ chối để mua chút bánh mì lót dạ, ai ngờ Trình Yến lại chặn ngay trước mặt rủ cô đi cùng. Đối mặt với bốn ánh mắt tha thiết, Tiết Tư Đồng không còn cách nào khác, đành phải đi cùng.

May mắn là, Tiết Tư Đồng và Lộc Miêu Miêu đi phía trước, Trình Yến, Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng đi sau, cách hai mét.

Chu Thẩm Dật thì cứ mong ngóng món sườn xào chua ngọt ở nhà ăn số hai, giục: "Trình ca hôm nay mày sao thế, đi chậm rì rì."

Trình Yến không rời mắt khỏi hai cô gái đang vừa đi vừa trò chuyện phía trước: "Cậu ấy sợ tao như vậy, tao mà đi lên nữa thì có khi dọa cậu ấy chạy mất."

Hà An Hằng cũng đang để tâm đến thái độ của Tiết Tư Đồng đối với Trình Yến. Hai ngày nay nghĩ mãi vẫn không hiểu sao cô lại phản ứng lạ đến vậy, cuối cùng đành hỏi thẳng.

"Có phải mày bắt nạt người ta không?"

Trình Yến hừ cười: "Tao giống kiểu người hay bắt nạt con gái lắm à?"

Chu Thẩm Dật thật thà gật đầu: "Ừ thì, cũng không giống thật."

Đi được vài bước trong im lặng, Trình Yến đột nhiên lên tiếng: "Chúng mày không thấy cô bạn mới này nhìn quen lắm à?"

Chu Thẩm Dật đang nghĩ đến sườn xào chua ngọt, chẳng kịp bắt được ý: "Hả?"

Hà An Hằng cũng khó hiểu: "Ý mày là gì?"

Trình Yến hồi tưởng lại một chút, hất cằm về phía trước: "Móc treo trên ba lô của cậu ấy, giống hệt người hôm đó hét gọi cảnh sát."

Hà An Hằng lục lại ký ức, nhớ ra cảnh tượng Trình Yến nói đến: "Mày nói người đó à? Tao thấy cô bạn mới này nhát như vậy, chẳng giống kiểu người dám hét to thế."

Chu Thẩm Dật vẫn còn mù mờ: "Không phải chứ? Vậy cậu ấy sợ mày làm gì?"

Hà An Hằng phụ họa: "Đúng đó, mày nói chuyện với cậu ấy thì cậu ấy không né, đâu có vẻ gì là dị ứng với con trai đâu."

Trình Yến cũng đang nghĩ mãi về chuyện này. Nếu có thể hiểu được, thì anh đã chẳng rơi vào thế bị động thế này rồi.

Đột nhiên xung quanh im bặt, Trình Yến cảm nhận được hai ánh mắt cùng lúc nhìn mình chằm chằm, anh ngơ ngác: "Nhìn tao làm gì? Tao cũng muốn biết mà."

Chu Thẩm Dật cười gian: "Không lẽ là bị mày đẹp trai làm cho say đắm rồi?"

Trình Yến cười khẩy, rồi nghiêm túc nói: "Tao thấy mày nói có lý đấy."

Hà An Hằng: "…"

Năm người trước sau bước vào nhà ăn số hai, đúng như Chu Thẩm Dật mong muốn, lấy được món sườn xào chua ngọt mà cậu ta thèm cả buổi sáng.

12 giờ 10 phút, nhà ăn đã chật kín chỗ ngồi.

Lộc Miêu Miêu ngẩng cổ tìm bàn, Trình Yến chỉ về một góc: "Ngồi ở kia đi."

Cả nhóm đi đến mới phát hiện là hai bàn nhỏ tách biệt, mỗi bàn chỉ ngồi được hai, ba người.

Hầu hết mọi người đều đi ăn theo nhóm thân thiết, vì vậy mấy bàn nhỏ này thường bị bỏ qua.

Trình Yến là người đầu tiên đặt khay thức ăn xuống ngồi, thấy Chu Thẩm Dật nhìn mình đầy nghi hoặc, anh chỉ thản nhiên nói: "Ăn nhanh lên, coi chừng chiều tiết của Lão Vịt Donald không trốn được lại đói bụng đấy."

Một câu nói khiến bốn người còn lại lập tức kéo ghế ngồi xuống ăn. Lộc Miêu Miêu và Tiết Tư Đồng ngồi một bàn, Trình Yến, Chu Thẩm Dật và Hà An Hành ngồi một bàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!