Chương 39: Qua nhà tớ giúp tớ bôi thuốc đi.

Sắp đến kỳ thi giữa kỳ, học sinh lớp 5 vì hoạt động học nhóm giúp đỡ lẫn nhau mà ngay cả những người không thích học trước đây cũng bắt đầu cắm cúi vùi đầu vào sách vở, bao gồm cả Lộc Miêu Miêu.

Lộc Miêu Miêu chỉ sau một đêm như được tiêm doping, hùng hồn tuyên bố sẽ làm bài thi cuối kỳ thật tốt.

Hà An Hằng thấy cô ấy hiếm khi có tinh thần cầu tiến như vậy, liền nhiệt tình đưa tay giúp đỡ, giảng giải những phần kiến thức cô ấy không hiểu.

Nhưng sự siêng năng ấy chỉ duy trì được đúng hai ngày. Lộc Miêu Miêu lại như cái xác không hồn, nằm bẹp trên bàn Tiết Tư Đồng.

"Học hành gì mà như mấy người nói vui vẻ chứ, chán chết đi được, đặc biệt là Hóa với Lý, học công thức đến rụng cả tóc luôn rồi!"

Tiết Tư Đồng vỗ đầu cô ấy an ủi: "Không khó đâu, học giỏi Lý còn có thể lập trình chế tạo robot nữa cơ."

Lộc Miêu Miêu chống cằm, ánh mắt uể oải nhìn Tiết Tư Đồng: "Cậu biết à? Dạy tớ với."

Tiết Tư Đồng chỉ sang Trình Yến: "Cậu ấy biết."

Trình Yến: "?"

Tiết Tư Đồng vội vàng bổ sung: "Hóa thì Hà An Hằng cũng rất giỏi, có mấy thí nghiệm hóa học rất thú vị nữa."

Hà An Hằng thừa cơ chen vào: "Hôm nào dẫn cậu qua xem mấy thí nghiệm tớ đang nghiên cứu, đảm bảo cậu sẽ thích liền."

Lộc Miêu Miêu nghe đến mấy cái tên môn học như "Hóa học", "Vật lý" là đau đầu, cô ấy ấn huyệt thái dương, lảng sang chuyện khác một cách cứng ngắc: "Tự nhiên tớ nhớ ra, tối qua mấy cậu có coi kênh 7 không? Ca sĩ trong đó ai cũng cao ráo lắm luôn."

Tiết Tư Đồng hưởng ứng: "Cậu cũng cao mà."

Lộc Miêu Miêu bĩu môi: "Chỗ bọn tớ con trai chẳng ai cao mấy, tớ mà cao thế này, ba tớ bảo sau này ế chồng mất."

Chu Thẩm Dật từ tiệm tạp hóa về, đưa đồ ăn vặt cho cô ấy: "Nói linh tinh gì vậy, tớ chẳng phải cao sao?"

Lộc Miêu Miêu xé gói khoai tây: "Cậu cao hả?"

Chu Thẩm Dật tự chứng minh: "Tớ cao 1m81.6 đấy, không cao chắc?"

Hà An Hằng chen vào: "Tớ 1m82."

Chu Thẩm Dật trừng mắt nhìn cậu ấy: "Có mỗi 0.4 cm mà mày nhớ kỹ dữ vậy?"

Lộc Miêu Miêu lười tranh cãi, quăng câu hỏi sang Trình Yến: "Trình Yến, mày thích con gái cao hay thấp?"

Trình Yến đang cúi đầu xoay khối rubik, thản nhiên đáp một câu: "Nếu thật lòng thích một người thì còn để ý mấy chuyện đó làm gì."

Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng vỗ tay cho anh: "Biết mày bao năm rồi, cuối cùng cũng nghe được một câu giống con người đấy, quý báu thật."

Trình Yến: "…"

Lộc Miêu Miêu không chịu bỏ qua, tiếp tục truy hỏi:

"Nhưng mà nếu phải chọn, ai sẽ dễ khiến cậu chú ý hơn?"

Nhìn thấy Tiết Tư Đồng đang cúi đầu chăm chú đọc sách tiếng Anh, khóe môi Trình Yến khẽ nhếch lên một nụ cười rất nhỏ: "Chắc là người cao một chút."

Lộc Miêu Miêu cũng chẳng biết mình hỏi câu đó làm gì, đặc biệt là khi thấy Tiết Tư Đồng chẳng có phản ứng gì với câu trả lời ấy, cô ấy càng cảm thấy nhàm chán, thở dài một tiếng rồi trở về chỗ tiếp tục vùi đầu vào bài vở.

Ngày hôm sau, Tiết Tư Đồng và Lộc Miêu Miêu gặp nhau dưới khu giảng đường. Lộc Miêu Miêu theo thói quen khoác tay cô, chợt phát hiện điều gì đó bất thường: "Ơ Đồng Đồng, sao tớ thấy cậu hình như cao lên rồi?"

Tiết Tư Đồng chột dạ: "Không có mà."

Lộc Miêu Miêu lẩm bẩm: "Không à, sao tớ cứ thấy cậu nhỉnh lên chút xíu ấy…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!