Từ khi còn học tiểu học, Trình Yến đã luôn bị mọi người bàn tán như là "con nhà người ta", bất kể tốt xấu gì cũng từng nghe qua. Anh sớm đã quen với việc tai trái vào tai phải ra, lên cấp ba lại càng không bận tâm đến những lời đồn đại. Bà Trần từng nói với anh những tin đồn không có thật tự khắc rồi cũng sẽ tự sụp đổ.
Quả đúng như vậy, sau khi anh không để ý nữa, lời đồn cũng dần dần lắng xuống. Nhưng không hiểu sao, thời gian gần đây mấy lời đồn lại rộ lên lần nữa, khiến Trình Yến lần đầu tiên thấy đau đầu, nhất là khi nghĩ đến việc có thể vì những lời đồn này mà Tiết Tư Đồng bắt đầu xa cách mình.
Anh quyết định tìm người còn lại trong tin đồn nói chuyện rõ ràng. Ai ngờ Châu Thư Khiết lại bảo bận, phải đi tìm Tiết Tư Đồng mượn vở ghi chép, bất đắc dĩ Trình Yến đành bất chấp ý nguyện của cô ấy, kéo cô ấy vào phòng hoạt động ở lầu Từ Huy.
Chu Thư Khiết bị anh kéo vào trong, nhìn bóng lưng anh đang đóng cửa, liền trêu ghẹo: "Làm gì đấy? Nam nữ ở riêng trong một phòng thế này."
"Quan hệ máu mủ tình thâm, đừng nói mấy câu tổn thương cảm tình thế."
Trình Yến đi vòng qua ngồi phịch xuống một cái bàn trống, hai tay chống ra phía sau.
"Gần đây có nghe gì về tin đồn không?"
"Máu mủ gì với cậu chứ." Chu Thư Khiết lẩm bẩm, rồi mới đáp: "Nghe rồi."
"Lời đồn lan dữ vậy cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu, tớ nghĩ vẫn nên ra mặt giải thích một chút." Trình Yến rút trong túi ra một cây kẹo mút, cúi đầu xé giấy gói.
"Cậu thấy sao?"
Châu Thư Khiết đoán được anh tìm mình vì lời đồn, nhưng không ngờ là muốn cô ấy ra mặt giải thích.
Cô ấy hỏi: "Tại sao?"
"Làm gì có tại sao?" Trình Yến cho kẹo vào miệng.
"Mấy lời đó vốn không có thật."
"Vậy sao lâu như vậy rồi giờ mới nghĩ đến chuyện giải thích? Trước đây sao không làm?" Châu Thư Khiết lần đầu tiên nhìn anh bằng ánh mắt thẳng thắn.
"Thì thấy mấy chuyện đó nhảm nhí quá."
Chưa kịp nói hết câu, Châu Thư Khiết đã ngắt lời:
"Thế sao giờ lại thấy cần thiết?"
Trình Yến bất chợt cười: "Vì thấy phiền rồi, được chưa?"
"Nhưng không phải tin đồn nào cũng sai, cũng có phần thật đấy." Châu Thư Khiết nói.
Trình Yến ngậm kẹo, từ từ ngước mắt lên: "Thật ở đâu?"
Châu Thư Khiết: "Hồi nhỏ chúng ta đúng là từng đính hôn."
Trình Yến cười khẽ một tiếng, kiên nhẫn giải thích:
"Hồi nhỏ chơi trò gia đình cũng tính là thật à? Hồi đó cậu còn nói lớn lên muốn làm con trai, chẳng lẽ cũng là thật?"
"……"
"Hơn nữa, tớ không có ý định đi du học, cũng không có ý định cưới cậu."
Trình Yến nhìn đồng hồ, từ trên bàn nhảy xuống.
"Cho nên để tránh hiểu lầm, phiền cậu ra mặt giải thích nhé."
Châu Thư Khiết đứng yên không nhúc nhích: "Tại sao lại là tớ?"
Trình Yến phủi phủi bụi trên tay, giọng điệu lười nhác: "Để giữ thể diện cho cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!