Chương 31: Tình địch gặp nhau, ánh mắt đối đầu.

Tay nghề trang điểm của Miêu Tĩnh Văn vô cùng thuần thục, chưa đến nửa tiếng đã hoàn thành một lớp trang điểm tinh tế cho Tiết Tư Đồng. Vốn dĩ Tiết Tư Đồng đã có nền tảng tốt, làn da trắng mịn, đôi mắt to long lanh ngay cả khi không trang điểm cũng tựa hổ phách trong làn nước, khiến người khác không thể rời mắt.

Miêu Tĩnh Văn hài lòng thu dọn đồ trang điểm, không ngớt lời khen ngợi làn da của cô. Lộc Miêu Miêu chạy như bay vào, đưa túi đựng trang phục biểu diễn cho Tiết Tư Đồng.

"Nhanh thay đồ rồi ra hậu trường chuẩn bị đi, sắp đến lượt cậu biểu diễn rồi!"

"Được." Tiết Tư Đồng đón lấy, lúc xoay người hỏi: "Trình Yến đến chưa?"

Lộc Miêu Miêu chẳng suy nghĩ gì: "Chắc đến rồi, tớ vừa thấy Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng ngoài kia."

Nghe tiếng MC bắt đầu giới thiệu tiết mục, Lộc Miêu Miêu lại giục: "Đi thay đồ mau, bọn tớ ra ghế khán giả đợi màn trình diễn đỉnh cao của cậu!"

Nói xong còn gửi cho cô một nụ hôn gió, rồi kéo theo Miêu Tĩnh Văn rời khỏi phòng.

Tiết mục của Tiết Tư Đồng được xếp khá sớm. Cô vừa thay xong đồ đã bị Hội học sinh thúc giục vào hậu trường chờ diễn. Cô đứng chờ bên cánh gà, lúc này trên sân khấu đang là tiết mục của Châu Thư Khiết. Chỉ là điều khiến Tiết Tư Đồng bất ngờ, đó là hôm nay Châu Thư Khiết không biểu diễn vũ đạo cổ điển sở trường của mình, mà lại chọn một điệu jazz sôi động.

Cô ấy mặc một bộ đồ tông đen, áo ngắn lộ cả phần eo, chiếc dây xích kim loại đeo hông theo từng động tác của cô ấy mà rung động theo nhịp nhạc, trông chẳng khác gì một con rắn linh hoạt, uyển chuyển. Tiết Tư Đồng nhìn mà không khỏi trầm trồ, vừa kinh ngạc vừa khâm phục.

Cô vẫn nghĩ Châu Thư Khiết chỉ luyện cổ điển suốt bao năm nay, không ngờ ngoài múa cổ điển, cô ấy còn có nghiên cứu cả jazz. Nhìn thần thái tự tin và những động tác thành thục kia, rõ ràng không phải hai ba ngày gần đây mới luyện thành.

Tiết Tư Đồng nhìn đến ngẩn ngơ, tâm trí dần trôi theo dòng suy nghĩ. Không biết tại sao, cô vô thức liếc nhìn xuống khán đài. Trình Yến đang nghiêng đầu nghe Chu Thẩm Dật nói gì đó, giây tiếp theo lại ngẩng đầu nhìn lên sân khấu. Dù không muốn thừa nhận, nhưng Tiết Tư Đồng vẫn thấy rõ trong mắt anh hiện lên cảm xúc chấn động.

Anh từng nói sẽ không xem mấy buổi biểu diễn nhàm chán và tốn thời gian này. Tiết Tư Đồng tin lời cậu, chỉ là cô quên mất trong buổi biểu diễn hôm nay có Châu Thư Khiết, làm sao anh có thể không đến?

Ban đầu cô còn giữ chút hy vọng mong manh, nhưng đến khi Châu Thư Khiết biểu diễn xong, Trình Yến cũng lặng lẽ rời khỏi khán đài, hành động đó như dập tắt tia hy vọng cuối cùng trong lòng cô.

Anh đến, thật sự chỉ để xem Châu Thư Khiết thôi sao?

Cô ấy vừa diễn xong anh đã rời đi, là vội vàng muốn tìm cô ấy nói gì ư?

Tiếng MC lên sân khấu khen ngợi vang lên, chậm rãi lọt vào tai. Tâm trạng của Tiết Tư Đồng cũng như đoạn kết của bản nhạc dần dần lắng xuống. Cô cúi đầu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc và trạng thái.

Vừa mới hít một hơi thật sâu, bên cạnh có người tiến lại, bên tai vang lên giọng nói rõ ràng: "Xin chào bạn Tiết Tư Đồng."

Tiết Tư Đồng nghe tiếng ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt. Cô cảm thấy người này rất quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.

Đối phương dường như đoán được cô đang bối rối, chủ động giới thiệu: "Anh là Trác Phi Ngang, lớp 12/8, là một trong những học sinh được tuyển thẳng năm ngoái."

Chiếc hộp ký ức bỗng được mở nắp, Tiết Tư Đồng như bừng tỉnh: "Anh cũng từ Tây Vu tới à?"

Người từ Tây Vu chuyển đến Nam Du thật sự rất hiếm. Tiết Tư Đồng vừa đến Nam Du Nhất Trung còn lạ lẫm mọi thứ, một ngày tình cờ nhìn thấy hai chữ "Tây Vu" quen thuộc trên bảng thông báo nên đã chú ý, bên trên có in ảnh một nam sinh người đạt giải nhất cuộc thi Vật lý cấp tỉnh.

Trác Phi Ngang gật đầu, tự giới thiệu lại một lần nữa: "Ừ, anh cũng học ở Trường số Bảy Tây Vu. Anh tên Trác Phi Ngang."

Có lẽ sợ cô không biết nói gì tiếp theo, Trác Phi Ngang đút tay vào túi tiếp lời: "Từ Tây Vu chuyển đến Nam Du chắc là có nhiều chỗ không quen ha?"

Tiết Tư Đồng gật đầu trong im lặng.

Trác Phi Ngang bỗng bật cười khẽ: "Mới tới Nam Du, ai cũng nhìn anh không thuận mắt, cứ nghĩ học sinh Trường Thất Trung sao lại được vào Nam Du Nhất Trung. Sau đó, em đoán sao?"

"Dùng thành tích để nói chuyện, lấy thực lực vả mặt họ, đúng không?" Tiết Tư Đồng nói.

Trác Phi Ngang búng tay: "Chuẩn luôn."

Anh ta nhìn cô một cái: "Từ hôm em phát biểu dưới cột cờ, anh đã thấy em quen quen, sau đó mới nhớ ra em cũng từng học ở Trường Thất Trung. Anh với em từng gặp ở đó rồi, còn nhớ không?"

Tiết Tư Đồng thật thà lắc đầu: "Không có ấn tượng gì cả."

Cô thực sự không nhớ, hồi học Trường Bảy, ngoài việc học thì chỉ gắn bó với Hứa Giai Di, chưa từng giao thiệp với ai khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!