"Trình Yến, cậu đã từng thích ai chưa?"
"Gì đấy, cậu thích tớ à?"
Câu nói của Trình Yến như một bông pháo hoa bất ngờ nổ tung ngay giữa lòng cô, ánh sáng chói lóa làm rối loạn cả đàn bướm trong tim, âm thanh vang dội cứ vương lại không dứt, nhưng vẫn không át được nhịp tim đập thình thịch trong lồng ng. ực cô lúc này.
Trên bục giảng, Lý Thải Anh đang dẫn cả lớp đọc to câu tiếng Anh, dù vậy, Tiết Tư Đồng vẫn nghe rõ tiếng tim mình đập loạn, loạn đến mức chẳng còn ra hình dáng gì nữa.
Cô chột dạ, không dám nhìn thẳng vào Trình Yến. Nói đúng hơn là, từ khi cô có một bí mật không thể thổ lộ, cô đã không còn dám đường hoàng đối mặt với cậu nữa. Cô sợ chỉ cần nhìn vào mắt anh thôi, bí mật kia sẽ bị vạch trần.
Cô lắc đầu thật mạnh, câu "sao có thể chứ" đến bên miệng lại làm thế nào cũng không thốt ra nổi. Cô không thể tự dối lòng để phủ nhận bí mật đó. Đành dựng đứng quyển sách tiếng Anh lên, đọc theo Lý Thải Anh cho có lệ.
Tiết Tư Đồng dùng sách tiếng Anh để chặn ánh mắt của Trình Yến, trốn sau kẽ hở của quyển sách mà cố gắng hít thở sâu. Tất nhiên cô cũng không nhận ra ánh mắt Trình Yến đang dõi theo mình.
Để tránh Trình Yến tiếp tục truy hỏi, Tiết Tư Đồng giả vờ bận rộn, miệng thì đọc tiếng Anh theo giáo viên, tay thì hết ghi chép lại lật tìm vở bài tập, khi thì dựng sách lên chăm chú nghiên cứu cấu trúc câu trong sách.
Cô nghĩ làm vậy thì Trình Yến sẽ không nói gì thêm với mình. Nhưng không ngờ, nhân lúc Lý Thải Anh vừa quay lưng lại nghe điện thoại, ngay trước mắt cô xuất hiện một tờ giấy — là một bàn tay trắng trẻo đẩy tới, người kia ném ra ba chữ ngắn gọn:
"Giải thử xem."
Tiết Tư Đồng lén nhìn về phía Lý Thải Anh. Trình Yến như đoán được suy nghĩ của cô, khẽ nói:
"Yên tâm đi, cuộc điện thoại này còn lâu mới xong."
Cô dời ánh mắt xuống tờ giấy nháp, đọc đi đọc lại đề bài mấy lần, thay số vào công thức, lật sách tìm cách giải, tính tới tính lui vẫn không ra đáp án. Cô nhìn một đống công thức lộn xộn trên giấy nháp mà rơi vào trầm tư, chuyên chú đến mức Lý Thải Anh đã kết thúc cuộc gọi và quay lại giảng bài mà cô cũng không hề nhận ra, tay vẫn còn cầm bút suy nghĩ cách giải.
Cô tưởng mình đã bỏ sót chỗ nào hoặc viết sai, cho đến khi bên cạnh vang lên giọng nói của Trình Yến.
"Cậu không sai đâu, đề này vô nghiệm."
Nói xong, anh cầm bút đỏ vẽ một dấu gạch chéo to đùng trên đề bài mình viết, giọng thấp xuống, hiếm khi nghiêm túc.
"Giống như một số mối quan hệ giữa người với người, dù quá trình cố gắng tính toán thế nào, kết quả vẫn là vô nghiệm."
Nếu Tiết Tư Đồng nghe không hiểu ý trong lời nói ấy, thì mấy năm học ngữ văn coi như bỏ.
Cô hoảng loạn, chột dạ cúi đầu nhìn tờ giấy nháp, không dám ngẩng lên nhìn anh. Thấy cô không phản ứng, Trình Yến lại hỏi.
"Hiểu không?"
Tiết Tư Đồng cắn môi, cố nén cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, gượng gạo nở một nụ cười:
"Hiểu rồi."
Tình cảm đơn phương không ai biết của cô, còn chưa kịp nảy mầm, đã bị bẻ gãy.
Bí mật thuộc về thời thanh xuân của cô, cuối cùng vẫn chỉ có thể là bí mật.
Trình Yến đánh giá sai tình hình. Cuộc điện thoại của Lý Thải Anh chưa nói được mấy câu đã kết thúc. Cô ấy bật loa phóng thanh trở lại, âm thanh nhiễu loẹt xoẹt vừa dứt, giọng nữ sắc bén vang lên trong lớp 5.
"Trình Yến, em lên trả lời câu hỏi này."
Trình Yến đứng dậy, khóe miệng nở nụ cười, thành thật nói: "Cô ơi, em vừa rồi không nghe rõ."
Lý Thải Anh thấy anh dám thành thật nhận lỗi, cũng nguôi giận đôi chút, chỉ vào câu hỏi trắc nghiệm trên màn hình chiếu: "Chọn gì?"
Trình Yến: "D."
Rắc! Một đoạn phấn bị bẻ đôi bay thẳng về phía Trình Yến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!