Sáng hôm sau, sau tiết đọc buổi sớm, Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng ôm bóng rổ đến tìm Trình Yến. Trước khi cậu đứng dậy, Tiết Tư Đồng lấy hết dũng khí gọi anh lại.
"Trình Yến."
Trình Yến quay đầu lại, "Ừm?"
Tiết Tư Đồng không dám nhìn anh, ánh mắt lơ đãng rơi vào Chu Thẩm Dật đang bá vai bá cổ Hà An Hằng bên cạnh, "Chú ý vết thương trên tay cậu."
Trình Yến ngẩn ra vài giây, sau đó khẽ cười: "Cảm ơn bạn cùng bàn đã quan tâm."
Anh và hai người kia rời khỏi lớp học, tiếng cười của cậu vẫn vang vọng bên tai Tiết Tư Đồng. Tối hôm qua, anh cũng cười như thế khi giảng giải cho cô chuyện gì có thể xảy ra khi một nam một nữ ở cùng trong một phòng.
Lúc từng bước từng bước tiến lại gần cô, nụ cười của anh trông như một kẻ bi. ến th. ái giả vờ tri thức. Dừng lại trước mặt cô, anh bắt đầu xoay cổ, các đốt ngón tay bẻ ra kêu răng rắc. Khi Tiết Tư Đồng chưa kịp phản ứng, anh đã giơ nắm tay gõ mạnh lên đầu cô, dọa dẫm.
"Một nam một nữ ở cùng một phòng, khả năng lớn là con gái sẽ gặp chuyện. Nên sau này cậu bớt ở riêng với con trai đi."
Trước khi anh nói câu đó, Tiết Tư Đồng nhìn bộ dạng anh vặn tay bẻ khớp đã tưởng tượng ra cả trăm cảnh bị anh đánh.
Cô nhớ lại sự hiểu nhầm lúc mới quen Trình Yến, không nhịn được khẽ cười.
Tiết Tư Đồng đang mải suy nghĩ thì bị tiếng gọi ngoài cửa kéo về hiện thực.
Cô đi ra ngoài, thấy Châu Thư Khiết mặc một bộ váy lễ phục đứng ở hành lang, vừa thấy cô liền cười, mắt cong như trăng khuyết: "Tiết Tư Đồng, còn nhớ lần trước mình nói với cậu muốn nhờ giúp chuyện gì không?"
Vừa nói cô ấy vừa khoác tay Tiết Tư Đồng đi về phía cuối hành lang.
Không trốn được rồi.
Tiết Tư Đồng tiến thoái lưỡng nan: "Cậu nói thử xem là chuyện gì đã?"
Hai người đứng ở cuối hành lang, chỗ lấy nước ở hướng ngược lại nên nơi này vắng vẻ. Châu Thư Khiết như đã quen thuộc, đứng vào một vị trí thường đứng, tay đặt thoải mái lên lan can, trong mắt ngập ánh sáng nhìn về phía xa.
"Mình tìm được chỗ này, không tệ nhỉ." Cô ấy nói.
Tiết Tư Đồng không hiểu "chỗ không tệ" là ý gì, nhưng khi nhìn theo hướng Châu Thư Khiết đang nhìn, trong lòng thầm công nhận, đúng là tìm được chỗ tốt thật.
Từ góc độ này, có thể nhìn rõ toàn bộ hoạt động trên sân vận động, đặc biệt là thiếu niên đang chạy như bay trên sân bóng, dẫn bóng linh hoạt. Anh tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đi đến đâu cũng nổi bật.
Ánh mắt Tiết Tư Đồng cứ thế dõi theo từng bước di chuyển của Trình Yến. Cô đang chăm chú nhìn thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một túi giấy rất đẹp, khiến cô buộc phải thu lại ánh nhìn. Châu Thư Khiết nhét chiếc túi được trang trí bằng dây ruy băng xinh xắn vào lòng cô.
"Giúp mình đưa cái này cho Trình Yến nhé."
Tiết Tư Đồng hỏi lại: "Sao cậu không tự đưa cho cậu ấy?"
Châu Thư Khiết ngập ngừng: "Mình… hơi ngại."
Thật ra là sợ bị từ chối.
Sau một lúc im lặng, Châu Thư Khiết chuyển chủ đề: "À, cậu có biết Trình Yến thích ăn gì không?"
Tiết Tư Đồng há miệng, lời còn chưa kịp nói ra thì chuông vào học đã vang lên.
Châu Thư Khiết thấy thế liền xem như cô đã đồng ý, để lại một câu: "Mình tan tiết lại tìm cậu, nhớ giúp mình đưa nhé!" rồi chạy mất.
Trình Yến và mấy người bạn len lén chui vào lớp từ cửa sau đúng lúc chuông vào học vang lên, thầy Vương Trí đang viết đề trên bảng nên không thấy.
Trình Yến vừa ngồi xuống đã vớ lấy bình nước uống hết nửa chai. Đợi cổ họng dịu lại, anh cúi xuống lấy sách trong ngăn bàn.
Ngăn bàn vốn chỉ còn sách và mấy tờ bài kiểm tra, nay lại xuất hiện thêm một chiếc túi giấy được trang trí bằng ren và dây ruy băng, đóng gói rất đẹp. Anh kéo ra một nửa, liếc nhìn rồi nghiêng người hỏi nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!