Chương 17: Tay trong tay dạy trượt băng.

Lộc Miêu Miêu từ nhà vệ sinh bước ra, phát hiện Tiết Tư Đồng vốn đang ngồi nghỉ nay không biết đã đi đâu, mà vị trí của cô lại bị chiếm bởi… một cặp đôi nam vô cùng "ân ái".

Nhìn kỹ lại, thấy Chu Thẩm Dật đang gối đầu lên vai Hà An Hằng, mắt lấp lánh ngắm nhìn sân trượt băng. Lộc Miêu Miêu không biết họ đang nói chuyện gì, chỉ thấy Chu Thẩm Dật uốn éo làm nũng sát lại gần Hà An Hằng, miệng còn nũng nịu: "Ghét quá đi~"

Lộc Miêu Miêu hít sâu một hơi, da gà nổi khắp người vì bị làm nũng quá lố. Cô ấy bước tới: "Hai người đủ rồi nha!"

Chu Thẩm Dật thấy cô ấy tới thì ngồi ngay ngắn lại, "Làm gì, phá hoại thế giới hai người của tụi này."

Hà An Hằng lập tức dịch ra xa, "Muốn làm trò thì đừng kéo tao theo."

Lộc Miêu Miêu dứt khoát chen vào giữa hai người họ, "Bảo bối của tớ đâu?"

Chu Thâm Dật vắt chân nói: "Đây này."

"…"

Lộc Miêu Miêu trừng mắt với cậu ta, "Không muốn chết thì im miệng lại đi."

Hà An Hằng chỉ cằm về phía sân trượt băng, "Ở đó kìa."

Lộc Miêu Miêu nhìn theo, thấy Tiết Tư Đồng được Trình Yến nắm tay dẫn vào sân. Có lẽ còn sớm nên sân trượt khá vắng, chỉ có vài người đang luyện tập. Nhưng cho dù vậy, với một người mới như Tiết Tư Đồng thì vẫn sợ chết khiếp. Từ biểu cảm hoảng loạn trên mặt đến tiếng hét thất thanh vang lên từng chập đều tố cáo rõ điều đó.

Chỉ là…

Lộc Miêu Miêu nheo đôi mắt 5.0 của mình lại, cô thấy mặt bảo bối Tiết Tư Đồng đỏ bừng?

Tiết Tư Đồng chưa từng tiếp xúc với trượt băng, càng chưa từng đi trên giày trượt. Từ lúc đứng dậy cô đã không đứng vững, may mà có Trình Yến đỡ mới không ngã cái "bốp" từ đầu.

Trình Yến nắm tay cô đi vào sân, không hề buông ra, còn nắm lấy cả tay kia, hai tay dẫn cô tới một góc ít người hơn.

Tiết Tư Đồng lớn vậy rồi chưa từng nắm tay con trai bao giờ. Lần duy nhất là ở quán nướng, cũng là Trình Yến nắm tay dạy cô quét dầu.

Giờ tuy hai người có mang găng tay, nhưng cô vẫn cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay anh. Anh nắm rất chặt, đi rất chậm để cô theo kịp, đến mức đoạn đường ngắn cũng khiến cô có cảm giác như đã đi cả tiếng.

Tiết Tư Đồng chẳng biết phải di chuyển chân thế nào, Trình Yến cũng không nói gì, chỉ dắt tay cô đi. Nhiệt độ từ lòng bàn tay liên tục truyền tới, khiến mặt cô như cũng nóng lên. Cô biết mình mà mặt nóng là sẽ đỏ ngay, sợ Trình Yến thấy được nên bất chợt giật tay ra, trước khi ngã liền nắm chặt lấy lan can bên cạnh: "Tớ… tớ tự đi được."

"Cậu chắc chứ?" Trình Yến nhìn cô đang bám lấy lan can còn sắp ngã, "Giờ cậu như cục bùn ấy, đứng còn chẳng vững."

Tiết Tư Đồng không phản bác, thì từ xa tiếng của Lộc Miêu Miêu vang lên: "Tư Đồng bảo bối, mình tới rồi đây!"

Hai người quay lại, thấy Lộc Miêu Miêu, Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng cùng trượt tới.

Nói đúng hơn, Lộc Miêu Miêu bị Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng "cắp nách" kéo tới như một con búp bê.

Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng vứt cô nàng lên lan can rồi lập tức trượt ra xa sau lưng Trình Yến.

Lộc Miêu Miêu: "…"

Tiết Tư Đồng nhìn cô, "Miêu Miêu, cậu cũng không biết trượt à?"

Lộc Miêu Miêu cười gượng, "Từng học sơ sơ."

Chu Thẩm Dật hừ mũi, "Phải, học rồi, mà không vô đầu tí nào."

Trình Yến đứng thẳng dậy, "Vậy cậu học được gì?"

Hà An Hằng: "Học được cách mang giày."

Tiết Tư Đồng: "?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!