Chương 15: Đã có tớ bảo vệ cậu rồi, sợ gì chứ.

Ngày hôm sau, vừa bước vào cổng trường, Tiết Tư Đồng và Trình Yến liền chạm mặt với Lộc Miêu Miêu và Chu Thẩm Dật.

Lộc Miêu Miêu nhanh như chớp chạy đến khoác tay Tiết Tư Đồng.

Trình Yến và Chu Thẩm Dật đi phía sau, bốn người vô tình chia thành hai nhóm rõ ràng. Chu Thẩm Dật nhìn qua nhìn lại mấy lần, rồi quay đầu cười toe toét với Trình Yến.

"Không biết còn tưởng tao với mày mới là một đôi đấy."

Trình Yến đẩy mặt cậu ta ra: "Tao với mày không thù không oán, sáng sớm đừng có làm tao nổi da gà."

Chu Thẩm Dật bĩu môi, chê Trình Yến chán chết.

Trình Yến hỏi: "Hà An Hằng đâu?"

Chu Thẩm Dật đáp: "Sáng sớm đã chạy vào phòng thí nghiệm nghiên cứu rồi."

Cả nhóm về đến lớp học, Chu Thẩm Dật lạnh đến mức vừa đi vừa xoa tay.

"Chỗ khác thì giảm nhiệt từ từ, còn Nam Du là đông lạnh cấp tốc luôn ấy, lạnh muốn chết."

Trình Yến không để ý, chỉ kéo lại áo khoác đồng phục rồi ngồi vào chỗ.

Vừa ngồi xuống, Lộc Miêu Miêu đã đưa đến một tờ đơn, gọi: "Bảo bối Tư Đồng, trường mình sắp tổ chức thi nhảy, cậu muốn tham gia không?"

Cô ấy đặt tờ đơn lên bàn: "Dáng người cậu đẹp, khí chất cũng tốt, luyện thêm chút nữa thì chắc chắn giành quán quân!"

Tiết Tư Đồng không thèm nhìn, trả lại tờ đơn: "Mẹ mình không cho đâu."

Lộc Miêu Miêu khó hiểu: "Vì sao chứ? Trường tổ chức mấy cuộc thi như thế này là để giúp tụi mình cân bằng học hành với sở thích nghệ thuật mà, một công đôi việc còn gì, sao mẹ cậu lại không đồng ý?"

Tiết Tư Đồng vẫn trả lời như cũ: "Bà ấy nghĩ chuyện học mới là quan trọng nhất, nếu biết mình tham gia chắc chắn sẽ giận dữ."

"Tiếc thật đấy, cậu học cổ điển bao nhiêu năm rồi mà giờ để uổng phí thế à?" Lộc Miêu Miêu tiếc nuối, "Rõ ràng hôm bữa khi cậu nhìn Châu Thư Khiết nhảy mắt cậu sáng lên mà…"

Tiết Tư Đồng có chút do dự, ánh mắt không nhịn được lại liếc về tờ đơn và tờ rơi quảng bá trên bàn.

Lúc này Trình Yến lên tiếng: "Là cậu nhảy chứ có phải mẹ cậu nhảy đâu."

Tiết Tư Đồng bĩu môi: "Nếu bà ấy biết, sẽ gi. ết ch. ết mình mất."

Cô gom cả tờ đơn và tờ rơi trả lại cho Lộc Miêu Miêu: "Vẫn là không tham gia nữa, tránh gây mâu thuẫn trong nhà."

"Ừm, thôi vậy." Thấy Tiết Tư Đồng buồn khi nhắc đến chuyện này, Lộc Miêu Miêu cũng không ép, ôm đơn và tờ rơi về chỗ.

Đến giờ ra chơi tiết lớn, khi hai người cùng đi vệ sinh, chỉ còn hai người, Lộc Miêu Miêu mới cẩn thận hỏi: "Cậu sao thế?"

Lộc Miêu Miêu tính tình hoạt bát, từ ngày Tiết Tư Đồng vào Nhất Trung đã gọi cô là "bảo bối", Tiết Tư Đồng lúc đầu không quen nổi sự nhiệt tình ấy, nhưng sau cũng nhanh chóng trở thành bạn thân với cô.

Lộc Miêu Miêu tuy có vẻ vô tư, nhưng lại tinh ý nhận ra cảm xúc phức tạp của Tiết Tư Đồng. Cô phát hiện mỗi lần đi ngang qua phòng múa, Tiết Tư Đồng đều sẽ dừng lại nhìn. Sau vài lần hỏi, Tiết Tư Đồng cũng kể chuyện mình đã học múa cổ điển hơn mười năm.

Giờ Lộc Miêu Miêu nhắc lại chuyện không tham gia, Tiết Tư Đồng cũng không giấu giếm, thẳng thắn kể lý do.

Lộc Miêu Miêu khoác tay cô, vỗ nhẹ an ủi: "Nhiều phụ huynh là vậy đấy. Rõ ràng bản thân rất bình thường nhưng lại không chấp nhận việc con mình cũng bình thường, nên cứ bắt học, học nữa, học mãi, không cho thở một hơi."

Tiết Tư Đồng thấy cô như rất đồng cảm, liền hỏi:

"Còn mẹ cậu thì sao?"

"Không có đâu," Lộc Miêu Miêu nói, "Lúc mình học tiểu học thì mẹ đã bỏ đi theo người đàn ông khác rồi, để lại mình với ba sống với nhau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!