Chương 11: Lại đây, tay nắm tay dạy cậu nướng xiên.

Trong thời tiết mát mẻ của Nam Du, con phố ẩm thực lúc tám, chín giờ tối đông nghịt người. Có người lang thang tìm cái ăn, có người thì nhắm thẳng đến hương vị quen thuộc. Trước quầy nướng "Aiya tôi nướng", người xếp hàng dài kín chỗ. Vài người phụ trách nướng xiên nhanh tay nướng chín rồi gói lại cho khách mang đi.

Tối nay ở Nam Du, không khí mang chút se lạnh. Trình Yến mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, sau một hồi bận rộn nướng thịt, trán và cổ đều lấm tấm mồ hôi.

Anh mang một đĩa xiên nướng vừa hoàn thành đặt lên bàn ăn nhỏ, đẩy về phía Tiết Tư Đồng. Thấy cô cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, anh nhàn nhã hỏi: "Còn tưởng cậu không hay ra ngoài nữa chứ."

Tiết Tư Đồng ngẩng lên nhìn anh, rồi lại quay đầu nhìn quầy xiên nướng: "Quầy này của cậu à?"

"Không." Trình Yến cầm một xiên thịt lên ăn: "Chu Thẩm Dật với Hà An Hằng đi lấy hàng rồi. Tớ với mấy người bạn mở cùng nhau."

Tiết Tư Đồng cũng cầm một xiên thịt, đùa: "Gu giải trí của học bá đặc biệt thật đấy."

Trình Yến thấy hiếm khi cô chịu đùa với mình, hơi nhướng mày: "Không sợ tớ nữa à?"

Tiết Tư Đồng cười: "Có phải ác ma đâu, sợ gì chứ."

"Câu hỏi hay đấy." Trình Yến ngậm que xiên đã ăn xong trong miệng, rót nước cho cô: "Tớ cũng muốn biết dạo gần đây cậu sợ cái gì."

Anh đặt ly nước bên tay cô, cô nhai thịt trong miệng lúng búng nói: "Cậu nhớ dai thật."

Trình Yến cười lớn, ánh mắt cong cong đầy thích thú.

Tiết Tư Đồng vẫn tò mò nhìn anh: "Sao lại chọn đi bán xiên nướng?"

"Giết thời gian." Trình Yến lại cầm thêm một xiên:

"Nướng lúc nào thì dễ nghĩ ra bài vật lý lúc đó."

"…Cách tư duy độc đáo thật đấy." Tiết Tư Đồng cạn lời.

Trình Yến hơi nheo mắt, cô gái trước mặt dù có đùa giỡn đôi câu nhưng trông chẳng có hứng thú trò chuyện. Anh đoán chắc cô đang gặp chuyện gì đó, hoặc bị bài toán nào làm khó.

Anh không hỏi, chỉ rủ: "Muốn thử không?"

Tiết Tư Đồng suy nghĩ vài giây: "Thử thì thử."

Trình Yến dẫn cô đến bên lò nướng, đám khách vây quanh lúc trước đã lấy đồ xong, chỉ còn vài người đang đợi.

Anh chào một cậu bạn đang phụ việc, dẫn Tiết Tư Đồng ra chỗ vỉ nướng trống ở bên cạnh: "Cậu ấy là Tề Thư Dương, học Nhị Trung."

"Tề Thư Dương?!"

Tiết Tư Đồng bất ngờ, khóe miệng nhịn không được cong lên.

Cô từng thấy cậu ấy trên báo, chỉ là trên báo Tề Thư Dương mặc đồng phục, đeo kính gọng đen, hoàn toàn khác với cậu thiếu niên mặc áo ba lỗ trắng, đang nướng thịt trước mặt cô lúc này.

Trình Yến: "Chính là Tề Thư Dương mà cậu đang nghĩ tới đó."

Tiết Tư Đồng chớp chớp mắt không tin nổi: "Vô địch cuộc thi Olympic Hóa học năm ngoái?!"

Trình Yến cúi xuống nhóm lửa, nghiêng đầu nhìn cô đang mở to mắt ngạc nhiên, trêu: "Có muốn xin chụp hình chung không?"

Tiết Tư Đồng nhìn quanh quầy xiên nướng: "Cách giải trí của học bá các cậu thật là… đặc biệt."

Trình Yến rõ ràng đã quen làm việc này, chẳng bao lâu nhóm được bếp than, động tác thuần thục đặt vỉ nướng lên, lần lượt xếp cánh gà, mì căn và ba chỉ heo đã xiên lên trên.

Sau đó anh quay lại gọi Tiết Tư Đồng: "Lại đây, dạy cậu cách nướng thịt."

Tiết Tư Đồng ngoan ngoãn đi tới, Trình Yến đưa cho cô một xiên thịt cừu: "Đặt lên vỉ, nhìn lửa cho đều."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!