Đầu tháng Mười, nhiệt độ ở Nam Du lên tới 38 độ C, hơi nóng bốc lên hừng hực từ mặt đất như thể muốn nhốt người ta vào một cái lồng hấp khổng lồ.
Trong "lồng hấp" mang tên Nhất Trung Nam Du này, đám học sinh mặc đồng phục trắng xanh dưới nắng chói chang cứ thi nhau lao về phía bóng râm, vừa thoát khỏi một bóng cây đã lại cắm đầu chạy đến bóng cây tiếp theo, cứ ngắt quãng như vậy.
Chu Thẩm Dật đi dưới bóng cây, trán đã lấm tấm mồ hôi, tay phe phẩy quạt bên má: "Đây mà là mùa thu gì chứ, vào thu gì mà 38 độ, đúng là muốn hun chết người ta! Ai bảo mùa thu cao vút mát mẻ, tao không phục!"
Trình Yến liếc cậu ta một cái: "Không đi nhanh chút nữa là bị lão Đường phạt quét sân dưới nắng đấy, đến lúc đấy mày mới thật sự chết."
"Sợ gì, tao coi giờ trước khi ra khỏi nhà rồi mà—"
Chu Thẩm Dật cúi đầu liếc đồng hồ, giọng đột ngột cứng lại, im lặng hai giây, rồi lập tức co giò chạy như bay về phía tòa giảng đường.
"Thôi chết muộn mất rồi——"
Trình Yến: "……"
Sau tiết đọc buổi sáng, Chu Thẩm Dật nằm úp người sau bàn của Hà An Hằng chợp mắt, miệng còn cắn cây bút bi: "Sao tao buồn ngủ thế không biết."
Vừa dứt lời, cây bút trong miệng đã bị ai đó rút mất, giọng nữ lanh lảnh vang lên từ phía trên đầu: "Lại phát bệnh lợn rồi hả? Ngủ kinh thế."
Chu Thẩm Dật nhắm tịt mắt: "Hôm qua thức trắng làm bài tập, khổ chết mẹ đi được, lão Donald Đường đúng là không để cho người ta sống mà."
Lộc Miêu Miêu mặt đầy vẻ ghét bỏ ném cây bút vừa cướp được lên bàn Hà An Hằng, động tác tùy ý mà thành thạo, ngồi vắt chân lên ghế bên cạnh Chu Thẩm Dật, nói với Hà An Hằng và Trình Yến: "Mấy cậu nghe chưa, lớp mình kỳ này có học sinh chuyển trường đến đấy."
Trình Yến ngả người ra lưng ghế, một tay buông thõng bên ghế, tay còn lại cầm bài kiểm tra đọc lướt, thuận miệng đáp: "Nhất Trung kỳ nào chả có học sinh chuyển trường, có gì lạ đâu."
Lộc Miêu Miêu tiếp lời: "Chuyển trường thì đúng là thường, nhưng người chuyển đến lớp mình lần này nghe nói là học sinh đặc cách đấy."
Chu Thẩm Dật ngáp dài, mở mắt lờ đờ: "Học sinh đặc cách? Không phải là người thi được 865 điểm kia chứ?"
Hà An Hằng bỏ quyển sách Hóa xuống, nhập hội tám chuyện: "865 là gì cơ?"
Chu Thẩm Dật ngồi thẳng dậy vươn vai, lại ngáp cái nữa rồi mới thong thả kể: "Chương trình đặc cách của Nhất Trung Nam Du mỗi năm chỉ có năm suất thôi, quý giá lắm. Nghe bảo năm nay ba người trong số đó là học sinh chuyển từ mấy trường cấp ba trọng điểm trong thành phố, một người là từ Tam Trung bên cạnh, còn một người là học sinh của Thất Trung Tây Vu – chính là người mới vào lớp mình đấy, nghe nói thi được 865 điểm."
Hà An Hằng kinh ngạc: "865 điểm? Đấy chẳng phải gần bằng điểm cuối kỳ trước của A Yến sao?"
Lộc Miêu Miêu gật đầu liên tục: "Thế nên mới hiếm lạ đấy."
"……"
"……"
Trình Yến vừa làm bài vừa nghe, chợt tiếng tám chuyện bên tai im bặt. Anh ngẩng đầu, phát hiện ba người kia đang đồng loạt nhìn mình chằm chằm, khó hiểu hỏi: "Nhìn tôi làm gì?"
Chu Thẩm Dật chống cằm, đôi mắt long lanh như sao nhìn Trình Yến: "A Yến, học sinh đặc cách này có khi sẽ đe dọa ngôi đầu của mày đấy, có sợ không?"
Trình Yến không chịu nổi, vo tờ giấy nháp thành cục ném vào cậu ta: "Đừng dùng cái giọng đó gọi tao, rợn người."
Chu Thẩm Dật nghiêng đầu né nhẹ, đúng lúc nghe Hà An Hằng phân tích đầy lý trí: "Dù xét từ góc độ vĩ mô hay vi mô thì cũng không thể lung lay được đâu. Thất Trung Tây Vu sao mà so được với Nhất Trung Nam Du, chưa kể cậu ấy mới vào đã xin nghỉ hẳn một tháng, tuần sau là kiểm tra tháng rồi, giờ mới bắt đầu học, có thể đuổi kịp chương trình là giỏi lắm rồi, đuổi kịp A Yến thì còn cần cả thời gian lẫn nền tảng kiến thức nữa."
Trình Yến duỗi chân đặt hờ lên thanh gác chân ghế của Chu Thẩm Dật phía trước, ngẩng đầu nhìn Lộc Miêu Miêu và Chu Thẩm Dật, ân cần nhắc nhở: "Tiết sau là tiết của lão Đường, hai người làm xong bài tập chưa?"
Lộc Miêu Miêu: "……"
Chu Thẩm Dật: "……"
Sắc mặt cả hai lập tức biến dạng như vừa nuốt phải gì đó khó tiêu, đờ người hai giây, Lộc Miêu Miêu giật phắt vở bài tập trong tay Hà An Hằng rồi lao về chỗ bắt đầu cắm cúi chép.
Chu Thẩm Dật phản ứng chậm hơn nửa nhịp, đến khi nhận ra thì vở của Hà An Hằng đã bị Lộc Miêu Miêu cướp sạch, cậu ta quay sang Trình Yến chìa tay: "Trình thiếu gia cứu mạng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!