Type: Mặc Kỳ Hàn
Tống Diệm tóm gọn cổ tay gã chỉ bằng một tay, chưa cần dùng sức, đối phương đã không thể cử động. Anh lạnh lùng chế giễu: "Đánh phụ nữ à? Cái tật chó má này học được ở đâu thế?"
"Mày buông tay ta. Nếu không... tao..." Đối phương lắp ba lắp bắp.
Tống Diệm hất hàm, hỏi ngược lại: "Nếu không thì sao?"
Gã bèn buông Hứa Thấm ra, giơ tay kia tấn công Tống Diệm. Anh bóp chặt nốt cổ tay còn lại của gã, bắt chéo hai tay gã, đẩy một cái, gã đàn ông bị hất văng, va thẳng vào tường.
Người vợ cuống quýt chỉ vào anh, hét toáng lên: "Bệnh viện này còn dám đánh người nữa hả?"
Tống Diệm khinh thường không thèm để ý đến cô ta, thấy Hứa Thấm vẫn còn đứng sau lưng mình, liền hất cằm về phía cửa, lớn tiếng: "Còn không ra cứu người đi, đứng đực ở đây hóng hớt cái gì?"
Hứa Thấm lập tức chạy đi, chỉ nghe phía sau loáng thoáng có tiếng Tống Diệm thản nhiên giở giọng du côn: "Bố không phải người của bệnh viện này nhé! Anh em của bố bị thương, mẹ kiếp, đứa nào dám gây sự ở đây làm chậm trễ việc cứu chữa thì bố đập gãy luôn chân chó của đứa đó."
Thói đời này kẻ yếu sẽ bị kẻ mạnh bắt nạt, kẻ mạnh thì phải có kẻ mạnh hơn trừng trị. Hứa Thấm thầm nghĩ.
Người lính cứu hỏa bị thương tên Đồng Minh, người đi cùng cậu ta là Tiểu Cát. Hứa Thấm cắt ống tay áo của Đồng Minh, rửa sơ vết thương cho cậu ta. Đồng Minh đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, gương mặt tro bụi lấm lem hằn thành từng nếp nhăn cáu bẩn.
Hứa Thấm động viên: "Cố chịu một chút, lát nữa sẽ tiêm thuốc tê cho cậu", rồi ngẩng đầu lên ra hiệu với y tá Tiểu Nam ở bên cạnh. Tiểu Nam liền đi đến lau sạch bụi bẩn trên gương mặt Đồng Minh.
Nhưng cậu ta lại xấu hổ, cứ tránh tránh né né mãi.
Tiểu Nam nóng nảy: "Sao anh cứ né mãi thế?"
Đồng Minh bối rối giơ tay kia lên: "Để tôi tự lau, tôi tự lau."
Tiểu Nam cười cười: "Tay anh sưng vù thế kia, còn bẩn nữa." Nói xong, Tiểu Nam giữ chặt hai tay vừa giãy giụa lại, tiếp tục lau mặt cho cậu ta. Sau khi lớp tro đen kia được lau sạch, một khuôn mặt trẻ tuổi đỏ bừng bừng, có vài vết nẻ lộ ra.
Tiểu Nam biết cậu ta bị nẻ do lửa hun, động lòng trắc ẩn, không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu tiếp tục lau tay cho Đồng Minh.
Hứa Thấm xử lý qua vết bỏng trên cánh tay và tiêm cho cậu ta một mũi thuốc tê, nhàn nhạt hỏi: "Ở hiện trường không có xe cứu thương à?"
Đồng Minh ngô nghê trả lời: "Tôi cũng không biết, tôi bị Tiểu Cát lôi đến đây."
Tiểu Cát giải thích giúp: "Có, có. Nhưng không đủ, mới khiêng được mấy người dân bị thương lên đã chạy luôn rồi."
Hứa Thấm hỏi thêm: "Không có xe cứu thương nào ở lại hiện trường sao?"
Tiểu Cát nhất thời im lặng.
Hứa Thấm bảo: "Đi khiếu nại đi."
Tiểu Cát sửng sốt. Đồng Minh cũng ngây người. Tiểu Nam, Tiểu Bắc đều ngẩn ra, lòng thầm kêu khổ: Bác sĩ Hứa ơi, đó là xe của bệnh viện chúng ta đấy!
Đồng Minh cười ngây ngô, xua tay: "Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau. Đều là người một nhà cả, có gì hay ho mà đi khiếu nại chứ. Hì hì!"
Hứa Thấm ngước nhìn cậu ta. Đồng Minh tưởng cô không hiểu, chiir cô rồi lại chỉ bản thân mình: "Bác sĩ và lính cứu hỏa không phải đều vì nhân dân phục vụ hay sao? Người một nhà, người một nhà cả, gây khó dễ cho nhau làm gì cơ chứ!"
Hứa Thấm cúi đầu tiếp tục làm việc, không nói gì nữa.
Sơ cứu xong, cô kê thuốc uống và thuốc tiêm, sau đó Tiểu Nam dẫn Đồng Minh đi tiêm thuốc chống viêm. Lúc này, cô mới nhớ ra Tống Diệm, nhanh chóng quay trở lại phòng Khám bệnh nhưng không thấy anh đâu nữa, chỉ còn bác sĩ Lý thay ca cho cô đang khám bệnh.
Hứa Thấm quay ra đại sảnh, lơ đãng nhìn quanh mà không biết mình đang làm gì. Thoáng thấy một người đàn ông cao ráo chạy ra khỏi phòng tiêm, hướng thẳng đến cổng, cô liền nhấc chân đuổi theo, lách qua đại sảnh đầy kín người.
Người đàn ông kia chạy rất nhanh, bóng dáng cao lớn càng lúc càng xa. Hứa Thấm len lỏi qua đám đông, ra khỏi cổng, gấp gáp chạy xuống bậc thềm: "Tống Diệm!"
Anh dừng bước. Khi đó chính là thời khắc tươi đẹp, dịu dàng nhất của một ngày. Tia nắng ban mai soi lên bờ vai rộng, hắt một vầng sáng mỏng lên mái tóc đen nhánh của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!