Type: Bún Lèo
Hứa Thấm lập tức quay sang nhìn Mạnh Hoài Cẩn. Ông cau chặt hàng mày, thở dài thườn thượt: "Thấm Thấm à, phụ nữ đang đắm chìm trong tình yêu rất dễ mù quáng. Bố lo con sẽ bị lừa."
Hứa Thấm kiên quyết: "Anh ấy không lừa con. Con cũng không có gì để anh ấy lừa cả."
Mạnh Hoài Cẩn lắc đầu thật nhẹ, khuyên nhủ mấy lời thấm thía: "Lời này của con là mù quáng rồi. Lòng người phức tạp, không phải qua lại vài ngày là có thể hiểu thấu. Khoan bàn đến chuyện cậu ta có lừa con hay không. Cứ giả sử cậu ta không có ý định đó đi, nhưng những thứ con có quá nhiều, còn thứ mà cậu ta có không đủ để xứng với con. Con nhìn gia cảnh, trình độ học vấn, điều kiện cuộc sống, Tìm đồ công việc của hai bên đi, có cái nào là không chênh lệch lớn chứ?
Một mối quan hệ không bình đẳng rất khó có được kết quả tốt. Thời điểm yêu đương có thể bất chấp mọi thứ. Nhưng nếu kết hôn rồi, cuộc sống của hai đứa sớm muộn cũng sẽ bộc lộ sự chênh lệch về mặt vật chất. Vấn đề lớn nhỏ sẽ thi nhau kéo đến thôi."
Hứa Thấm yên lặng giây lát mới đáp lời: "Con không thấy giữa con và anh ấy có vấn đề gì cả… Ngoại trừ bị bố mẹ phản đối."
Phó Văn Anh nhăn mày, đang định lên tiếng thì đã bị ánh mắt Mạnh Hoài Cẩn ngăn lại. Ông tiếp tục khuyên nhủ cô: "Bố biết hiện tại con xem bố và mẹ ở phe đối địch. Nhưng bố vẫn muốn con hãy nghiêm túc nghĩ lại: Hai đứa mới quen nhau bao lâu? Có thể chứng minh được điều gì? Bây giờ không có vấn đề, không có nghĩa là sau này không có. Đơn cử một ví dụ rất thực tế: Con thích món Pháp, con có thể ăn một bữa ba, bốn nghìn tệ, còn cậu ta thì sao?
Cậu ta chỉ có thể dẫn con đi ăn, một bữa thịt xiên nướng một, hai trăm tệ mà thôi. Dĩ nhiên, con có thể ăn thịt xiên nướng, có thể ăn hằng ngày với cậu ta, nhưng cậu ta có thể hằng ngày dẫn con đi ăn món Pháp sao? Cậu ta sẽ cho rằng một bữa ba, bốn nghìn đã bằng một tháng tiền lương rồi, quá mức lãng phí. Quần áo, đồ ăn thức uống, chỗ ở, đi lại… mâu thuẫn và bất đồng như vậy luôn tồn tại ở mọi mặt của cuộc sống. Không chỉ bất đồng về cách tiêu xài tiền bạc, ngay cả cách nhìn nhận cuộc sống cũng khác nhau. Hoàn cảnh trưởng thành của hai đứa chênh lệch quá lớn, điều này khiến việc lý giải về mức độ khó dễ trong cuộc sống của hai đứa cũng khác nhau."
Hứa Thấm nghiêm túc nhìn ông: "Bố, những điều bố nói con đều hiểu, con cũng đã cân nhắc những vấn đề này từ rất lâu rồi. Suốt một tuần qua vẫn chưa thôi suy nghĩ."
"Kết quả thì sao?"
"Con đã nghĩ kỹ rồi." Hứa Thấm kiên quyết. "Hiện giờ, con không muốn ăn món Pháp, cũng không muốn ăn thịt xiên nướng, con chỉ muốn ăn cơm anh ấy nấu. Mười năm qua, ngày nào con cũng ăn nhà hàng, ăn đến mệt mỏi rồi. Sau này, con chỉ muốn ăn cơm ở nhà của mình thôi."
Mạnh Hoài Cẩn và Phó Văn Anh đồng thời thảng thốt, không ngờ đứa con gái luôn nghe lời như Hứa Thấm sẽ dám nói ra câu này. Nhiều năm trôi qua như vậy, cô chưa bao giờ bày tỏ ý nghĩ của mình, cũng chưa từng ngỗ nghịch làm trái ý bố mẹ, hệt như con búp bê Nga trong tủ kính, hôm nay bỗng dưng có tư tưởng và ý chí độc lập của riêng mình. Đây chính là lần đầu tiên cô dám lên tiếng cho bản thân.
Phó Văn Anh gằn giọng: "Tên đó đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì mà ngay cả lời bố mẹ nói con cũng không nghe hả?"
Mạnh Hoài Cẩn ngăn cản Phó Văn Anh, thở dài lần nữa: "Thấm Thấm, con nhìn nhận vấn đề quá nông cạn rồi. Lúc tình cảm thắm thiết thì uống nước cũng thấy ngọt, nhưng một khi tình yêu phai mờ thì ăn đường cũng thấy đắng. Đến khi đấy, bản tính xấu sẽ bị phóng đại lên, rồi tranh giành tài sản, giằng xé lẫn nhau… Chỉ có con không nghĩ ra thôi. Nói khó nghe một chút thì trong mối quan hệ này, cậu ta chính là kẻ đào mỏ. Quen với con, cậu ta có thể bớt phấn đấu bao nhiêu năm cơ chứ?
Con xem lại bản thân mình hiện giờ đi. Cậu ta không nhà, không xe, không tiền, không có công việc danh giá, vậy mà con cũng không màng. Bố mẹ nuôi con lớn như vậy, thương yêu con đến thế, xung quanh có biết bao người cùng chăm sóc con không phải để cuối cùng đưa con đến nhà người ta rửa bát, lau nhà, giặt giũ, nấu cơm. Mua cho con những thứ tốt nhất, đảm bảo cho con áo cơm không lo, không phải để cho con mang tất cả thứ mình có đút hết cho nhà chồng."
Hứa Thấm nghe thấy câu này, mắt cũng không khỏi đỏ hoe. Không có gì khiến trái tim con người ta đau đớn hơn tình cảm.
"Bố mẹ trải đời nhiều hơn con, không muốn nhìn thấy con vấp ngã rồi hối hận. Chuyện lớn như vậy, con nhất định phải nghe theo ý kiến của bố mẹ." Ông phân tích rất hợp lý và hoàn toàn nghĩ cho cô. Hứa Thấm cũng cảm động, có điều…
"Bố, con biết bố lo lắng, thương yêu con. Bố mẹ không tin anh ấy, nhưng con lại rất rõ anh ấy là người như thế nào. Bố mẹ có thể tin tưởng con một lần được không? Trong mối quan hệ này, con mới chính là kẻ đào mỏ, hơn nữa…"
Lần đầu tiên trong đời, cô muốn bày tỏ nỗi lòng với bố mẹ, lời nói ra cũng không mấy mạch lạc. Nói đến giữa chừng thì lại mắc kẹt, hàng vạn lý do đã nghĩ sẵn trong đầu để biện hộ cho anh đều biến mất, chỉ còn một lý do duy nhất, quan trọng nhất ghi khắc trong lòng. Trong phút chốc, cô đã lấy lại bình tĩnh, ngón tay bám chặt vào cạnh bàn, giọng nói không còn kích động nhưng khí thế không giảm: "Con thật sự rất thích anh ấy."
Giọng cô nhẹ tênh và trôi chảy như dòng cát.
"Vô cùng thích, thích đến nỗi mỗi ngày đều muốn gặp anh ấy… Nhìn thấy anh ấy, con sẽ vui vẻ, con… con chỉ muốn sống vui vẻ thôi, không được sao? Giống như… không gặp được anh ấy, cuộc sống của con sẽ không còn màu sắc nữa. Khi ấy, con phải làm sao?" Chóp mũi đỏ ửng, cô nhẹ nhàng hít một hơi, lại khôi phục sự bình tĩnh rồi mới quay sang nói với Phó Văn Anh: "Mẹ, Mẹ nói con người không thể tham lam mong muốn mọi thứ. Con hiểu."
Cô gật đầu. "Nếu ở bên anh ấy, nhất định sẽ mất đi tất cả, cuộc sống cũng không còn đơn giản nữa. Nếu ở bên anh ấy, nhất định phải đối mặt với khó khăn mà bố mẹ đã nói. Tuy vậy… con vẫn lựa chọn anh ấy, có được không?... Con chỉ cần anh ấy thôi, có được không?
Đã nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ nói: Bố mẹ, con muốn con búp bê tóc xoăn, không thích con búp bê tóc thẳng bố mẹ chọn; con muốn căn phòng màu sắc sặc sỡ, không muốn gam màu nhạt nhòa bố mẹ chọn; sinh nhật con muốn ăn món đặc sản Lương Thành, không muốn ăn món vùng này do bố mẹ chọn; không muốn học trường bố mẹ chọn… Chưa bao giờ, cô chưa bao giờ dám biểu đạt suy nghĩ và sở thích của mình, dù chỉ một lần.
Mạnh Hoài Cẩn nhíu mày không lên tiếng, Phó Văn Anh cũng im lặng khá lâu. Bà ý thức tự Hứa Thấm đã thay đổi rồi. Bà không tin cũng không cho phép điều đó xảy ra. Sự gỗ nghịch và chống đối chính là tội tày trời trong mắt bà.
Bà lạnh nhạt hỏi: "Mất đi bố mẹ và người thân, mất đi cả gia tộc, con vẫn lựa chọn cậu ta sao?"
Hứa Thấm thoáng giật mình, nhìn bà chằm chằm. Vậy mà vẻ mặt bà lạnh như băng, hà khắc nhìn lại cô.
"Tại sao mẹ cứ nhất định phải như vậy?" Hứa Thấm thấy mình lại rơi vào bế tắc.
"Nếu không thì sao? Làm theo ý con à? Thấm Thấm, con hãy nhìn mấy cô mấy bác và anh chị họ của con xem. Mạnh gia có được chỗ đứng ngày hôm nay không phải chỉ để chiều theo mong muốn của ai đó, cũng không phải là dựa vào hai chữ vui vẻ mà con nói. Chúng ta luôn lấy đại cục làm trọng, đặt lợi ích gia tộc làm đầu. Nếu ai ai cũng chỉ vì vui vẻ, Mạnh gia đã sớm bị đối thủ chèn ép sụp đổ rồi. Mẹ không ép con phải gả cho ai, nhưng ít nhất con phải chọn một người đàng hoàng."
Phó Văn Anh tỏ rõ thái độ. "Chuyện này không thể thương lượng."
Mặt Hứa Thấm trắng bệch, cô không nói được một lời. Phó Văn Anh nhìn sắc mặt cô, biết mình đã truyền đạt suy nghĩ và thái độ đủ rõ ràng, vì thế dừng lại, tiếp tục cầm đũa lên ăn như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!