Một tuần tiếp theo, Đế Thành luôn chìm trong cảnh mờ tối quanh quẽ đến lạ, mức báo động đỏ của sương mù ô nhiễm kéo dài suốt bảy ngày. Có vài lần, chỉ số PM2.5(*) tăng vọt lên đến hơn 500.
(*) PM là viết tắt của Particulate Matter, có nghĩa là chất dạng hạt, con số đứng sau chỉ kích thước của hạt trôi nổi trong không khí. Bụi PM2.5 là các hạt bụi lơ lửng có đường kính nhỏ hơn hoặc bằng 2,5 micromet. Đây là dạng bụi siêu mịn có thể đi sâu vào phế nang gây viêm nhiễm đường hô hấp và làm tăng nguy cơ tử vong ở những người mac bệnh ung thư phổi và bệnh tim.
Trường học và cửa hàng kinh doanh đóng cửa, vài công ty mới phát triển và các công ty nước ngoài trong những tòa nhà CBD đều rối rít cho nhân viên nghỉ phép, hoặc làm việc tại nhà. Nhưng đây chỉ là số ít, tầng lớp lao động vì mưu sinh vẫn chen chúc trên tàu điện ngầm, xe bus hoặc lái xe chạy đôn chạy đáo bên ngoài. Gương mặt họ được che kín bởi khẩu trang chống ô nhiễm, ngay phía trên chiếc khẩu trang đó là đôi mắt mờ mịt và chết lặng.
Bảy rưỡi sáng, thành phố vừa thức giấc, Tống Diệm dẫn theo các đội viên kết thúc nhiệm vụ cứu hỏa lúc nửa đêm.
Sáng sớm mùa đông, nhiệt độ rất thấp. Cả nhóm lính cứu hỏa toàn thân khói bụi, vừa lạnh vừa mệt. Họ dừng xe bên cạnh trụ cứu hỏa ven đường, rửa xe cộ và ống nước.
Trong lúc xịt nước lên xe, Tống Diệm ngồi bên lề đường hút thuốc. Có lẽ do quá mệt mỏi nên đầu óc anh trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì.
Tầm nhìn chưa đến mười mét, khí trời xám xịt này vô cớ khiến tâm trạng người ta bức bí.
Thấy Đội trưởng ngồi đó, đám lính đều vây quanh, ngồi bệt dưới đất. Tống Diệm ném hộp thuốc lá cho họ, mỗi người lấy một điếu, lẳng lặng phì phèo. Cả đêm mệt nhoài, không ai muốn nói chuyện, mà thật ra cũng chẳng ai dám nói gì cả.
Người sáng suốt đều nhận ra mấy ngày nay, Đội trưởng Tống không ổn cho lắm. Lần này nghỉ phép trở về còn trầm mặc hơn trước, lúc làm nhiệm vụ hay huấn luyện không có gì khác lạ, vẫn nghiêm cẩn như ngày thường, thi thoảng buông lời đùa giỡn, la rầy đội viên. Nhưng một khi rảnh rỗi, trông anh lại chán chường cùng cực, như bị người ta nắn gân bẻ xương vậy. Thế nên không ai dám hỏi han gì.
Không khí buổi sớm mùa đông lạnh buốt và gắt mũi, tôn lên biểu cảm run cầm cập của mỗi người.
Tiểu Cát chun chóp mũi lạnh đến đỏ gay: "Bây giờ, tôi chỉ muốn tắm nước nóng thôi."
Giang Nghị than thở: "Tôi có thể không tắm, chỉ muốn có chỗ ngả lưng, để tôi ngủ ba ngày ba đêm là được."
Dương Trì bĩu môi: "Cậu mơ đi! Hôm nay phải huấn luyện thể năng đấy."
Tiểu Cát vẫn rối rắm với vẻ bẩn thỉu của mình: "Mỗi lần làm nhiệm vụ trở về chỉ có mỗi nguyện vọng này thôi."
Nghe vậy, Đồng Minh cười hì hì ngây ngô: "Nguyện vọng của tôi chỉ là được uống chút nước ấm thôi, nước này lạnh quá."
Lý Thành không nói gì, mắt trông mong nhìn quầy bán thức ăn sáng đối diện. Dân cư quanh đây đều ghé đó ăn sáng, hơi nóng bốc nghi ngút, hương thơm ùa tới nức mũi.
Dương Trì quay đầu hỏi Tống Diệm: "Anh, còn anh? Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, anh muốn gì nhất?"
Tống Diệm hút thuốc, mắt nhìn đám lính trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt trong gió rét: "Người ngợm sạch sẽ."
Cả đám đồng loạt sửng sốt, ngay sau đó há miệng cười to.
"Không được cười, bố khỉ, đứa nào đứa nấy đen nhẻm." Tống Diệm hút xong hơi thuốc cuối cùng, dụi đầu lọc bên chân, đứng dậy. "Đi thôi."
Đám thanh niên đứng dậy theo: "Về thôi."
Nhưng Tống Diệm lại hất cằm về phía đối diện: "No bụng cái đã."
"Tốt quá!" Mọi người hoan hô.
Cả nhóm đi về phía quán ăn. Ai nấy toàn thân lấm lem, người xung quanh vội vàng dạt ra. Có người thoáng nhìn họ bằng ánh mắt tò mò, có người cau mày ghét bỏ họ dơ dáy bẩn thỉu, có người không thèm đếm xỉa, tiếp tục hành trình một ngày của mình.
Ai cũng đã quen với sự an ổn và phồn vinh của thành phố này, cũng như quen với sự bạc bẽo và lạnh nhạt của nó.
***
Cả tuần nay, đêm nào Hứa Thấm cũng ngủ mê mệt. Thuốc ngủ lấy ở chỗ Phan Thanh Thanh rất có tác dụng, không biết ngủ có ngon không, nhưng ít nhất có thể ngủ.
Hôm nay làm ca sáng, bảy rưỡi cô đã thức dậy. Lúc rửa mặt, cô mở tivi, bật kênh thời sự buổi sáng, nghe tin chỉ số PM2.5 và giá nhà tăng vọt: "Giá nhà tám quận nội thành thủ đô tăng vọt, đã đột phá mức 62.000 tệ/m2. Trong đó, cao nhất là khu vực đường Thất Phong, khu hoa viên cao cấp Tông Lư, giá trung bình đã đạt đến 140.000 tệ/m2..."
Hứa Thấm vừa rửa mặt vừa nghĩ đến cuộc bình chọn bác sĩ chủ trị sắp tới. Nếu thành công, cô sẽ được đứng mổ nhiều hơn, tiền lương cũng sẽ theo đó tăng lên.
Vừa rửa mặt xong, di động liền đổ chuông, là Phó Văn Anh. Bà nói muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe cô, nhưng Hứa Thấm biết rõ, bà muốn dò hỏi tình hình xem mắt của cô thế nào rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!