Chương 41: (Vô Đề)

Phần 20

Lục Huyền không đáp lời, trực tiếp bước lên xe ngựa.

Kỷ Vân Chi lặng lẽ quan sát sắc mặt Lục Huyền, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Nàng thầm nghĩ hôm nay hắn vốn đã rất bận, lại còn phải tranh thủ thời gian đưa nàng về nhà một chuyến, chắc là mệt rồi?

Nàng yên lặng ngồi sang một bên.

Trên đường đi, Lục Huyền hỏi nàng hai lần xem có lạnh không, ngoài ra, hai người không nói thêm gì nữa.

Về đến Lục gia, người của Thừa Phong viện vội vàng ra đón, đều có chút kinh ngạc khi thấy họ đột nhiên trở về.

Lục Huyền dặn dò các nàng chuẩn bị nước nóng và y phục tắm rửa cho Kỷ Vân Chi, rồi sai người đốt thêm than trong phòng cho ấm.

Sắp xếp xong mọi việc, Lục Huyền mới nhìn về phía Kỷ Vân Chi, nói: "Đi tắm nước nóng rồi ngủ một giấc, nếu thấy không khỏe thì lập tức gọi đại phu."

Kỷ Vân Chi cúi đầu, liên tục gật đầu. Nàng suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Nhị gia giờ đã muốn hồi cung sao?"

Lục Huyền khẽ gật đầu. "Thay quần áo xong sẽ đi."

Kỷ Vân Chi len lén nhìn y phục của Lục Huyền, nhìn kỹ thì có thể thấy vạt áo hắn hơi nhăn. Nàng biết là do bị ướt từ người nàng mà ra...

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Cảm nhận được ánh mắt của Lục Huyền, Kỷ Vân Chi vội vàng cúi đầu, thu hồi tầm mắt.

Lục Huyền thay quần áo xong liền rời đi, Kỷ Vân Chi đợi nước nóng xong liền vào phòng tắm. Nước ấm bao bọc lấy thân thể nàng, cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp người.

Nàng thoải mái khẽ "ưm" một tiếng. Cảm giác được sự ấm áp vây quanh, đột nhiên khiến nàng nhớ đến cảm giác được Lục Huyền ôm ấp sưởi ấm. Khóe miệng nàng bất giác khẽ cong lên, rồi vội vàng lắc đầu, xua tan suy nghĩ, tĩnh tâm bất động ngâm mình thêm một lúc.

Kỷ Vân Chi vén hết tóc sang một bên, đầu cũng nghiêng sang một bên, tay vớt nước nóng từ từ làm ướt mái tóc đen nhánh.

Trong tiếng nước chảy ào ào, nàng nghe thấy tiếng cửa phòng tắm bị đẩy ra, nàng nói: "Ta ngâm thêm một lát nữa, không cần vào hầu hạ."

Lục Huyền đặt một chiếc hộp gỗ lên giá phía sau nàng, liếc nhìn chiếc cổ thon dài và bờ vai trắng nõn của nàng. Ngón tay thon dài của hắn cuộn lại, gõ nhẹ lên chiếc hộp gỗ.

Kỷ Vân Chi nghi hoặc quay đầu lại, khi nhìn thấy Lục Huyền thì ngẩn người. Ánh mắt nàng di chuyển xuống dưới, nhìn chiếc hộp gỗ mà ngón tay Lục Huyền đang ấn xuống, nhận ra đó là kẹo mơ của cửa hàng Điềm Mai Các.

"Đã hứa với nàng rồi." Lục Huyền nói. Ánh mắt hắn không khỏi dừng lại trên người Kỷ Vân Chi, nước trong bồn tắm rất trong, phản chiếu rõ ràng thân thể của Kỷ Vân Chi dưới nước.

Kỷ Vân Chi ý thức được điều đó, mặt nàng lập tức đỏ bừng. Nàng nghiêng người về phía trước, áp sát vào thành bồn, đưa tay lấy kẹo. Tim đập loạn nhịp, nàng không dám nhìn Lục Huyền, mở hộp gỗ lấy một viên kẹo bỏ vào miệng.

Lục Huyền cúi đầu nhìn dáng vẻ e lệ của nàng, giọng nói bất giác dịu dàng hơn, hỏi: "Giờ thì ngọt chưa?"

Kỷ Vân Chi vội vàng gật đầu, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Lục Huyền khẽ cười, nói: "Tối nay ta có thể không về, nàng không cần đợi."

Hắn định rời đi, nhưng trước khi quay người lại nảy ra ý khác. Hắn nói: "Vân Chi, nàng đứng lên."

"Không muốn..." Kỷ Vân Chi không cần suy nghĩ liền lắc đầu lia lịa, những giọt nước trên tóc ướt bị hất tung tóe.

Cũng được.

Lục Huyền gật đầu. Sau đó, hắn cúi người xuống, nâng mặt Kỷ Vân Chi lên, khuôn mặt nàng gần như muốn chìm vào trong nước.

Hắn tiến lại gần, hôn lên đôi môi ướt át mềm mại của nàng, chạm vào đầu lưỡi ướt át mềm mại hơn của nàng.

Kỷ Vân Chi buộc phải ngẩng mặt lên, hé môi đón nhận nụ hôn của hắn. Lông mi nàng run lên bần bật, cuối cùng cũng lấy hết can đảm mở mắt ra, đột nhiên chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Lục Huyền đang nhìn nàng, tim nàng đập mạnh, lập tức nhắm chặt mắt lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!