Chương 25: (Vô Đề)

Quả thực là còn sớm.

Nàng rụt tay lại, vội vàng nói: "Nhị gia đêm qua mới về, vất vả rồi, ngủ thêm một lát nữa đi."

Dừng một chút, nàng nhỏ giọng bổ sung: "Thiếp không làm ồn Nhị gia đâu."

Nàng thật sự không cử động cũng không lên tiếng nữa, ngay cả thở cũng chậm rãi và nhẹ nhàng.

Trong không gian yên tĩnh, Kỷ Vân Chi nhắm mắt suy nghĩ miên man, nghĩ về cách nàng và Lục Huyền sẽ đối xử với nhau trong tương lai. Nàng cũng không biết tại sao trước mặt hắn, nàng lại rất câu nệ, nhưng nàng biết không thể cứ tiếp tục như vậy.

Kỷ Vân Chi từ từ cau mày, tự nhủ trong lòng: Kỷ Vân Chi à Kỷ Vân Chi, ngươi phải kiềm chế bản thân, khắc phục nỗi sợ hãi với Lục Huyền. Không có gì phải sợ cả, hắn cũng chỉ là người thường thôi!

Cánh tay của Lục Huyền đột nhiên vắt ngang qua, Kỷ Vân Chi lập tức nín thở.

"Không lạnh sao? Cả chăn cũng không đắp?" Giọng nói của Lục Huyền mang theo ý cười.

Kỷ Vân Chi lúc này mới phản ứng lại, mình ngồi dậy rồi lại nằm xuống, hoàn toàn quên mất chuyện chăn. Nàng lúc này mới cảm thấy lạnh.

Lục Huyền giũ chăn gấm ra, đắp lên người Kỷ Vân Chi.

Trên giường chỉ có một chiếc chăn cưới đôi này. Khi Kỷ Vân Chi nằm xuống, nàng cố tình nằm cách xa Lục Huyền, chiếc chăn này đắp lên người nàng thì không thể đắp lên người Lục Huyền được nữa.

Kỷ Vân Chi do dự một chút, nắm chặt chăn, dịch chuyển một chút, chậm rãi tiến lại gần Lục Huyền, đưa tay kéo chăn lên người hắn.

Bầu không khí ngượng ngùng lên đến đỉnh điểm.

Kỷ Vân Chi cúi đầu, không dám nhìn Lục Huyền. Nàng lại lập tức nhắm mắt, tự nhủ trong lòng: Ngủ đi, ngủ đi, ngủ rồi sẽ không ngại nữa.

Không lâu sau, Kỷ Vân Chi vậy mà thật sự ngủ thiếp đi.

Lúc nàng tỉnh lại lần nữa, trên giường chỉ còn lại một mình nàng. Nàng trong phút chốc mơ màng, không phân biệt được Lục Huyền có thật sự đã trở về hay không. Cho đến khi nàng vén màn giường xuống, nhìn thấy áo choàng của hắn vắt trên lưng ghế, mới xác định được đêm qua, Lục Huyền thật sự đã trở về.

Kỷ Vân Chi đưa hai tay ôm mặt, thở dài một hơi.

Xuân Liễu và Xuân Đào đi vào, cười tủm tỉm giục nàng dậy.

Kỷ Vân Chi ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Nhị gia đi đâu rồi?"

"Nhị gia đã ra ngoài từ sáng sớm rồi." Xuân Đào cười đáp.

Kỷ Vân Chi bỗng nhiên cảm thấy trong lòng yên ổn.

Nàng theo lệ thường đến Hạc Thanh đường thỉnh an.

Tô thị hỏi nàng: "Hôm nay Nhị gia có dùng bữa ở nhà không?"

Kỷ Vân Chi không biết, lại bị Tô thị trách móc một trận, trách móc nàng không làm tròn bổn phận làm vợ.

Kỷ Vân Chi từ nhỏ đã sống nhờ ở Lục gia, nghe Tô thị nói bóng nói gió nhiều rồi, sớm đã không còn để tâm, chỉ coi như gió thoảng bên tai.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Rời khỏi Hạc Thanh đường, Kỷ Vân Chi dẫn theo Nguyệt Nha Nhi ra khỏi phủ. Đi đến Lâm Bảo các một chuyến.

Nàng đã đặt một bộ trâm cài đầu cho Nguyệt Nha Nhi, Xuân Liễu và Xuân Đào từ trước đó. Hôm nay đến lấy, vừa lúc tặng cho các nàng vào dịp Tết.

"Nhị thiếu phu nhân như vậy, tự mình thiết kế, đặt làm trang sức cho hạ nhân, thật sự không nhiều." Ông chủ Lâm Bảo các tươi cười tiếp đón Kỷ Vân Chi.

Trước đây đều là quản sự trong tiệm tiếp đón Kỷ Vân Chi, bây giờ Kỷ Vân Chi đổi thân phận, ông chủ tiệm tự mình ra tiếp đón.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!