Kỷ Vân Chi xuống kiệu hoa trong tiếng pháo nổ rộn ràng. Nàng nắm dải lụa đỏ mà bà mối đưa tới. Dưới khăn voan đỏ, nàng không nhìn thấy đầu kia của dải lụa, nhưng nàng biết đầu kia đang được Lục Huyền nắm chặt trong tay.
Tay Kỷ Vân Chi nắm chặt dải lụa đỏ hơn.
Nàng thầm nhẩm lại các trình tự tiếp theo trong lòng, tư thế đoan trang làm theo các nghi thức, không xảy ra sai sót nào.
Lão thái thái và Lục lão gia ngồi ở vị trí cao nhất, nhận lễ bái của đôi tân nhân.
Tô thị đứng sau lưng Lục lão gia, mặt mày hớn hở, không hề lộ ra nửa điểm bất mãn. Bà ta biết rõ, Lục Huyền không thể nào quỳ lạy mình, bà ta cũng không muốn tự chuốc lấy sự khó chịu.
Cùng với tiếng "đưa vào động phòng", hôn lễ coi như đã hoàn thành hơn nửa.
Lúc này Kỷ Vân Chi ngược lại không còn căng thẳng nữa, bởi vì Lục Huyền đưa nàng vào động phòng xong, sẽ làm theo nghi thức quay trở lại yến tiệc.
Nàng lặng lẽ quay đầu, liếc nhìn Lục Huyền bên cạnh từ phía dưới khăn voan đỏ. Chỉ một cái liếc mắt này, trái tim nàng vừa mới thả lỏng lại lập tức căng thẳng trở lại.
"Hôm nay khách khứa đông, ta quay lại sẽ hơi muộn."
Giọng nói của Lục Huyền vang lên bên cạnh.
Kỷ Vân Chi khẽ gật đầu, nàng nhỏ giọng đáp: "Chàng đừng uống quá nhiều rượu."
Vừa nói ra, Kỷ Vân Chi liền hối hận. Trời ơi, nàng nào muốn quản Lục Huyền uống bao nhiêu rượu, nàng chỉ là…không biết nói gì nên mới nói vậy thôi…
"Ta không uống rượu." Lục Huyền nói.
Đúng là có rất nhiều người đến kính rượu mừng hắn, nhưng trong chén của hắn là nước lọc. Có người không nhận ra, có người nhận ra cũng giả vờ như không biết.
Hai người sóng vai bước vào tân phòng.
Nha hoàn thu hồi hai dải lụa đỏ mà hai người đã nắm suốt dọc đường, dìu Kỷ Vân Chi đến ngồi bên mép giường.
Lục Huyền liếc nhìn dáng vẻ căng thẳng của Kỷ Vân Chi, bèn dặn dò Ngôn Khê: "Người trong phủ đến bầu bạn thì được, nhưng đừng để những kẻ lộn xộn vào đây."
"Vâng."
Đợi Lục Huyền đi rồi, Kỷ Vân Chi mới có thể tạm thời gỡ khăn voan đỏ đã che gần hết cả ngày xuống.
Không lâu sau, mấy vị cô nương nhà họ Lục và một số nữ quyến thân thích của Lục gia đều đến bầu bạn, trò chuyện cùng nàng.
Bầu trời bên ngoài dần tối sầm lại.
Kỷ Vân Chi khẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng dần trở nên căng thẳng.
"Nhị gia đã về!"
Xuân Liễu vội vàng lại đội khăn voan đỏ lên cho Kỷ Vân Chi.
Giữa những lời chúc mừng rộn rã, khăn voan đỏ của Kỷ Vân Chi lại một lần nữa được vén lên. Sau đó, nàng nhìn thấy Lục Huyền đang đứng trước mặt mình.
Tim đập thình thịch, nàng không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
"Mau mang rượu giao bôi đến!" Bà mối cười nói.
Rượu giao bôi còn chưa kịp đưa đến tay, bên ngoài đã vang lên một tiếng hô the thé: "Thánh chỉ đến—"
Kỷ Vân Chi khẽ giật mình, lông mi run rẩy. Nàng thấy Lục Huyền cau mày. Kỷ Vân Chi nhanh chóng đè nén sự bất an xuống, đứng dậy.
"Thịnh vương tiếp chỉ—"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!