- Nhà này của chị Lan. Anh với chỉ thân hơn tôi, anh là chủ nhà thì đúng hơn.
Trần Nghiêm không tranh cãi lập luận ngang ngang của cô, anh bước vào nhà, rồi chủ động đến mở tủ lạnh rót ra hai ly nước. Anh trở lại bàn đặt một ly nước trước mặt Qúy Phi.
- Uống đi.
May ra cô sẽ tỉnh táo hơn.
Qúy Phi nhìn nhìn ly nước, nhưng không có ý định cầm nó lên. Trần Nghiêm quan sát nét mặt vô hồn của cô, rồi lên tiếng bằng giọng bình thản:
- Cô định sẽ nghỉ đến chừng nào?
- Tôi có ghi trong đơn rồi.
- Khi đã buồn, thì một tuần hay vài ngày cũng không nghĩa lý gì đâu. Có chắc rằng sau một tuần nữa, cô sẽ hết buồn không?
Đi làm lại đi.
Qúy Phi khẽ hất tóc ra phía sau, nói lạnh nhạt:
- Công việc nhiều lắm à?
- Vấn đề không phải là công việc mà là tư tưởng của cô. Chuyện gia đình cô không vui gì, nhưng không đến nỗi phải buồn khổ như vậy.
- Từ đó giờ, anh đâu có biết buồn là gì, nên làm sao hiểu được tâm trạng người khác.
Trần Nghiêm cười khẩy:
- Tôi không cãi với cô, vì tôi biết cô thừa hiểu cô nói ngang.
Qúy Phi làm thinh. Anh ta lúc nào cũng nói trúng ý nghĩ của cô. Và anh ta không thèm cãi tay đôi, nên cô khó mà trút tâm trạng khổ sở. Cô thừa biết hơn ai hết, anh ta hiểu thế nào là sự đổ vỡ trong gia đình. Và suy nghĩ cho cùng, nỗi buồn khổ này do cô tự gây ra.
Trút cho người khác là vô ý.
Trần Nghiêm như đọc được ý nghĩ của cô, anh nói tiếp:
- Cô đừng nghĩ tại cô mà mọi chuyện trở nên tệ hại. Cô không làm như vậy thì trước sau gì mẹ cô cũng bỏ đi thôi. Vấn đề là thời gian.
Qúy Phi cau mặt bất mãn:
- Anh đừng có nói bậy.
Nói như anh thì chắc mẹ tôi muốn bỏ gia đình tôi lâu rồi. Và mẹ không thương yêu gì cha con tôi. Anh có biết nói như vậy làm tôi đau đớn lắm không?
Trần Nghiêm thản nhiên:
- Chuyện cô qua lại với mẹ tôi, dĩ nhiên làm bà Qúy giận. Nhưng không đáng để cắt đứt với ba cô. Đó chỉ là lý do để bà ấy dứt khoát tư tưởng. Giống như nước đổ ra ngoài vậy. Chuyện của cô chỉ là thêm giọt nước cho nó tràn ra ngoài thôi.
- Không đúng.
Anh nói bậy.
- Tôi nói bậy hay cô không dám nhìn vào sự thật?
- Anh nói thế vì anh ghét ba tôi. Anh muốn mẹ tôi cũng có ý nghĩ giống như anh.
Trần Nghiêm nhìn cô hơi lâu, rồi lắc đầu phê phán:
- Tôi nghĩ Qúy Phi sâu sắc hơn tôi nhiều, chứ không phải còn con nít mà suy nghĩ nông cạn, rồi nói năng bừa bãi như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!