Tối hôm đó bố mẹ về, gọi Lý Dập vào nói chuyện rất lâu. Tạ Kỳ Chi định đợi hắn cùng xem phim, đợi mãi đợi mãi thì cậu ngủ quên lúc nào không hay, khi tỉnh dậy đã thấy hừng đông mờ ảo, trời sắp sáng rồi.
Cậu bước ra ngoài, ngồi trên sofa ở phòng khách, rót một cốc nước ấm. Bỗng dưng cậu nhớ lại một kỳ nghỉ hè rất nhiều năm về trước, Ứng Hoài cũng từng ngồi ở đây, ngẩn người suốt cả đêm.
Cậu nhìn theo hướng mà Ứng Hoài đã từng nhìn, chỉ thấy biệt thự kiểu phương Tây hai tầng đối diện, trên sân thượng có ô che nắng và ghế nằm. Bên tường là một hàng hoa hồng leo rậm rạp, đã qua mùa hoa nên chỉ còn lại lá xanh.
Lúc cậu nhìn thấy thì đã là giữa hè, chắc là hoa đã nở rất đẹp.
Tạ Kỳ Chi chụp một bức ảnh gửi cho Ứng Hoài, hỏi hắn có nhớ đây là đâu không.
Sớm như vậy Ứng Hoài vậy mà cũng đã dậy rồi, rất nhanh trả lời: [Dậy sớm thế? Chụp ảnh nhà em cho anh xem làm gì]
Tạ Kỳ Chi: [Nhìn đối diện kìa, mùa hè năm anh đến ở, hoa nhà họ có nở không?]
Ứng Hoài: [Không có ấn tượng]
Tạ Kỳ Chi: [… Anh thì có thể có ấn tượng với cái gì?]
Ứng Hoài: [Với đứa bé luôn lén lút nhìn trộm anh qua khung cửa]
Tạ Kỳ Chi: [Ai nhìn anh cơ?]
Ứng Hoài không nói gì, chỉ gửi một mũi tên nhỏ chỉ thẳng vào ảnh đại diện của Tạ Kỳ Chi.
Tạ Kỳ Chi không nhịn được cười, nhớ ra hình như đúng là có chuyện đó thật.
Cậu bị ốm, sốt cao ho không ngừng. Ứng Hoài cũng bị sốt, anh trai sợ hai người lây bệnh cho nhau, liên tục cảnh cáo Tạ Kỳ Chi không được đến gần Ứng Hoài, không được nói chuyện với hắn, lại bảo Ứng Hoài dạo này tâm trạng không tốt, khuyên Tạ Kỳ Chi đừng làm phiền hắn.
Nhưng khi người ta tâm trạng không tốt, chẳng phải đều cần được bầu bạn và an ủi sao?
Ban đêm, Tạ Kỳ Chi không nghe lời anh trai, nhìn bóng người cô độc trên sofa, hắn không bật đèn, dáng vẻ mờ ảo ấy trông đặc biệt cô đơn.
Tạ Kỳ Chi giả vờ nhận nhầm hắn là anh trai, chạy lạch bạch tới, trèo lên sofa ngồi cạnh Ứng Hoài, khẽ gọi: "Anh ơi."
Ứng Hoài dựa vào sofa, nghiêng đầu, rũ mi nhìn cậu một cái. Giọng hắn có chút nghèn nghẹn, nghe rất mệt mỏi: "Đừng lại gần, về phòng đi."
Thế nhưng Tạ Kỳ Chi không chịu nghe, cậu cứ quấn lấy Ứng Hoài, đòi hắn chơi cùng mình trò chơi cậu đã từng chơi với anh trai.
"Nếu anh thắng, em sẽ nghe lời anh." Tạ Kỳ Chi nói.
Tạ Kỳ Chi đã không còn nhớ rõ là do mình ho khan liên tục không thể điều khiển nhân vật nên thua Ứng Hoài, hay là Ứng Hoài không hề mềm lòng chút nào, nhưng vốn dĩ đây là mục đích của Tạ Kỳ Chi.
Khi đó cậu cứ một mực cho rằng Ứng Hoài và anh trai đã cãi nhau rồi chia tay, nên muốn giúp hắn hàn gắn lại. Cậu vòng vo hỏi hắn có lời nào muốn nói với anh trai không, cậu có thể truyền đạt hộ. Bất kể hắn nói gì, Tạ Kỳ Chi đều muốn giúp hắn thực hiện.
Ứng Hoài đặt tay cầm xuống, im lặng rất lâu. Ánh sáng từ màn hình nhấp nháy trên mặt hắn, vầng sáng trong mắt khuất dưới hàng mi đen dài rũ xuống.
Tạ Kỳ Chi lần đầu tiên nhìn thấy Ứng Hoài như vậy, như thể hắn cảm thấy đau khổ và bất lực trước những tai họa ập đến trong cuộc đời, chỉ có thể im lặng đối mặt.
"Kỳ Kỳ." Ứng Hoài không nhìn cậu, nghiêng đầu nhìn cơn mưa như trút nước ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Đừng bị ốm nữa, về phòng ngủ đi."
Hắn nói câu đó rất khẽ, mang theo giọng mũi còn lại sau cơn bệnh. Thế nhưng, câu nói ấy rơi vào tai Tạ Kỳ Chi lại tựa cơn mưa đêm, đập vào tim cậu làm nó đập thình thịch không ngừng, chao đảo mãi không thôi.
Đêm giao thừa, Lý Dập quả nhiên bị họ hàng vây chặt. Bà nội vừa nhìn thấy hắn đã không kiềm được nước mắt, ôm chặt đứa cháu thất lạc không ngừng rơi lệ.
Bố mẹ và mấy bác trai bác gái đều đi đến an ủi bà: "Mẹ, đừng đau lòng nữa, thằng bé về nhà là tốt rồi."
Chỉ có Tạ Kỳ Chi để ý thấy toàn thân Lý Dập đều căng cứng, vẻ mặt rất gượng gạo, nhưng lại không dám đẩy bà lão ra. Hắn chỉ có thể mặc cho bà dùng bàn tay khô gầy kéo tay mình, rồi dắt hắn đi.
Tạ Kỳ Chi ngồi cùng đám em họ, mỗi người đều cắm đầu vào điện thoại. Những đứa thân thiết một chút thì ngồi chung, vừa bóc hạt dẻ, hạnh nhân, macca vừa tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất xảy ra mấy năm nay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!