Chương 77: Đông Đông ca ca, chào mừng trở về nhà.

Ngày hôm sau, Tạ Kỳ Chi cùng anh trai ra sân bay đón Lý Dập.

Lý Dập mở cửa xe ngồi vào trong, nhướn mày chào Tạ Kỳ Chi. Lúc này Tạ Kỳ Chi mới nhận ra, quen nhau gần nửa năm, đây lại là lần đầu tiên cả ba anh em tụ họp.

Tạ Chấp Lam vừa lái xe vừa hỏi: "Trường em nghỉ rồi cả tuần, sao bây giờ mới mua vé về nhà?"

Lý Dập tháo ba lô xuống đáp: "Tổng cộng có hai tuần nghỉ thôi mà, em phải chia chút thời gian ở bên mẹ và chị chứ? Đợi chị về rồi em mới mua vé về đấy."

"Trước mặt bố mẹ, em nhớ đấy, đừng có mẹ em chị em nữa." Tạ Chấp Lam nhắc nhở.

"Không biết đâu." Lý Dập lười biếng nằm trên ghế chơi điện thoại, "Ông trời có xuống thì đó cũng là mẹ em và chị em, em không đổi cách gọi đâu."

Anh trai mắng một câu "thằng nhóc thối" rồi không thèm để ý đến hắn nữa. Để làm dịu không khí, Tạ Kỳ Chi xích lại gần vỗ vỗ chiếc ba lô căng phồng của Lý Dập, hỏi: "Anh mang theo những gì mà nhét căng thế này?"

Không ngờ lại đụng vào nỗi đau của Lý Dập, hắn bỏ game đang chơi xuống, vẻ mặt đau khổ nói: "Bài tập về nhà nghỉ đông của anh."

Tạ Kỳ Chi lập tức nảy sinh lòng đồng cảm, cậu khẽ nói: "Để em làm hộ anh hai tờ nhé."

Lý Dập quay đầu lại, mắt sáng lên: "Thật không?"

Tạ Kỳ Chi gật đầu: "Dù sao thì dạo này em cũng rảnh, có rất nhiều thời gian."

Lý Dập: "Anh em tốt, quá nghĩa khí!"

Không ngờ bị anh trai ngồi phía trước nghe thấy, y liếc nhìn qua gương chiếu hậu, gọi Tạ Kỳ Chi một tiếng, hỏi: "Em tưởng chuyện của mình đã qua rồi sao?"

"Đâu có." Tạ Kỳ Chi lập tức làm ra bộ dạng cúi đầu vâng lời, ngoan ngoãn nói: "Anh ơi bây giờ em ngoan lắm rồi, trước Tết em tuyệt đối không gặp anh ấy."

Lý Dập hỏi: "Gặp ai cơ?"

Tạ Kỳ Chi khẽ nói: "Ứng Hoài, chính là người đến đồn cảnh sát đón chúng ta đó."

"Ồ, anh ấy à." Lý Dập gần đây bận học nên đã bỏ lỡ phần này, hắn mơ màng hỏi: "Tại sao không thể gặp? Tạ Kỳ Chi sang năm em sắp lấy chồng rồi sao?"

Tạ Kỳ Chi: "Khụ khụ."

Tạ Chấp Lam: "…"

"Anh ơi anh ơi—" Tạ Kỳ Chi cảm nhận được tốc độ xe đột nhiên tăng nhanh, vội vàng ngẩng đầu nhắc nhở, "Đoạn này giới hạn tốc độ, không được phóng nhanh!"

Cậu vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý Dập: Cầu xin anh hai đấy, đừng nói bậy nữa, Tết nhất mà chọc giận anh ấy, cả em và anh đều không có kết cục tốt đâu!

Lý Dập chớp chớp mắt, cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường từ hành động khác lạ của hai người, không hiểu hỏi: "Anh giờ mới biết à? Em đã nhắc nhở anh từ sớm rồi mà?"

Tạ Chấp Lam với vẻ mặt lạnh tanh, không muốn đáp lời hắn.

Lý Dập lại nói: "Ai bảo anh không coi lời em nói ra gì, bây giờ biết hậu quả rồi chứ, Tạ Kỳ Chi sắp lấy chồng rồi anh mới hối hận—"

Tạ Kỳ Chi liếc nhìn qua gương chiếu hậu thấy vẻ mặt lạnh như băng của anh trai, hận không thể giảm sự tồn tại của mình xuống thấp nhất. Nhưng Lý Dập bên cạnh lại chẳng thèm nhìn bầu không khí, vẫn còn đang nhún nhảy như thể múa hula trước con hổ sắp nổi điên, cậu vội vàng ngắt lời hắn hỏi: 

"Đông Đông ca ca! Anh giỏi môn nào nhất? Môn nào kém nhất?"

Lý Dập cuối cùng cũng bị cậu cắt đứt kỹ năng chế giễu bị động, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Môn tự nhiên của anh cũng được, tiếng Anh thì kém một chút, cứ nhìn thấy chữ cái là đau đầu."

Tạ Kỳ Chi gật gù nói: "Vậy à, thế thì em có thể giúp anh làm bài tiếng Anh."

"Tuyệt quá!" Lý Dập nói, "Từ nay em là em trai ruột của anh rồi, cảm ơn!"

Cảm ơn cái gì? Tạ Kỳ Chi thầm nghĩ, cảm ơn ông trời ban tặng một cậu em trai miễn phí à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!