Về nhà nghỉ đông, Tạ Kỳ Chi không mang theo quá nhiều đồ, một chiếc ba lô là đủ.
Thế nhưng, kế hoạch mua lại căn nhà cũ của Ứng Hoài vẫn chưa đâu vào đâu, thường thì những gia đình có đủ tiền chi trả cũng không muốn bán đi ngôi nhà đang ở yên ổn.
Tạ Kỳ Chi hỏi hắn: "Vậy anh về đây sẽ ở đâu?"
"Trước tiên đi thăm ông ngoại anh đã." Ứng Hoài nói.
Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, lần đầu tiên nghe hắn nhắc đến một người thân khác ngoài bố mẹ, cậu bất ngờ nói: "Ông ngoại anh cũng ở Nghi Châu hả? Sao em chưa bao giờ nghe anh nhắc đến vậy."
"Ông ấy không thích bố anh, cũng không thích anh lắm. Sau khi mẹ anh ra nước ngoài thì bọn anh ít qua lại." Ứng Hoài hồi tưởng, "Ông già đó hung dữ lắm, anh chẳng thể nhớ ra dáng vẻ ông ấy khi cười là như thế nào, chỉ nhớ cách ông ấy đánh anh thôi."
Tạ Kỳ Chi khẽ "à" một tiếng, có chút đau lòng hỏi: "Tại sao ông ấy lại đánh anh chứ?"
Ở sân bay rất đông người, Ứng Hoài nắm tay Tạ Kỳ Chi, đi xuyên qua dòng người xa lạ về phía cổng ra. Hắn nói với cậu: "Vì lúc anh còn nhỏ—"
Giọng nói đột nhiên dừng lại. Phía trước không xa, một người đàn ông đứng dưới ánh mặt trời, mặc áo khoác dài, hai tay đút túi, chăm chú nhìn họ không chớp mắt.
Đợi Tạ Kỳ Chi nhận ra sự dừng lại kỳ lạ của Ứng Hoài, ánh mắt từ từ chuyển qua, Tạ Chấp Lam mới lấy tay ra khỏi túi, vẫy vẫy về phía họ. Đôi mắt hoa đào theo thói quen cong nhẹ, nhưng nụ cười trên mặt lại rất nhạt, rất nhạt.
Tạ Kỳ Chi im lặng lén rút tay trái ra khỏi lòng bàn tay Ứng Hoài, khẽ hỏi hắn: "Anh trai em đến từ khi nào vậy?"
Ứng Hoài cũng dừng lại, trả chiếc ba lô đang đeo trên vai về cho Tạ Kỳ Chi đeo lại, nói nhỏ: "Không biết, không để ý."
Tiêu rồi, anh trai nhạy bén như vậy, chắc chắn đã phát hiện ra manh mối rồi!
Tạ Kỳ Chi giả vờ bình tĩnh, chạy nhanh đến ôm lấy anh trai, vòng tay qua eo y rồi ngẩng mặt lên hỏi: "Anh ơi, anh đợi lâu lắm rồi sao?"
"Không lâu lắm." Tạ Chấp Lam nhìn vào đôi mắt tròn long lanh trên chiếc khẩu trang của cậu, mỉm cười hỏi, "Chạy nhanh thế, nhớ anh sao?"
Tạ Kỳ Chi gật đầu lia lịa. Tạ Chấp Lam rũ mắt nhìn cậu vài giây, nụ cười trong mắt y mới dần trở nên chân thật. Y nắm lấy cổ tay Tạ Kỳ Chi, kéo cậu đi ra ngoài.
Tạ Kỳ Chi sững người, quay đầu nhìn Ứng Hoài một cái, cố lấy hết can đảm hỏi: "Anh ơi, sao anh không —"
"Lần sau đi." Tạ Chấp Lam như thể biết cậu định nói gì, ngắt lời, "Chúng ta về nhà trước đã."
Tạ Kỳ Chi quay đầu lại, Ứng Hoài không nhanh không chậm đi theo phía sau, làm động tác gọi điện thoại cho cậu. Tạ Kỳ Chi gật đầu, đi theo anh trai ra ngoài, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ.
Từ lúc gặp anh trai đến khi lên xe, quãng đường đi chỉ có vài phút mà khiến Tạ Kỳ Chi kinh hồn bạt vía.
Chỉ là nắm tay thôi mà, anh trai đã giận đến mức coi Ứng Hoài như không khí rồi…
Dù đã quyết tâm sẽ nói hết mọi chuyện sau khi về nhà, nhưng đến khoảnh khắc này, nỗi sợ trong lòng Tạ Kỳ Chi vẫn chiếm thế thượng phong.
Trước khi khởi động xe, Tạ Chấp Lam liếc nhìn chiếc balo của cậu, đột nhiên hỏi: "Anh còn tưởng cái vali Ứng Hoài cầm là của em, em mang có từng này thứ về nhà thôi sao?"
"Quần áo các thứ trong nhà đều có mà, em chỉ mang theo thuốc thôi." Tạ Kỳ Chi kéo dây an toàn thắt lại.
"Cũng đúng." Tạ Chấp Lam từ tốn nói.
Tạ Kỳ Chi tháo khẩu trang, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, nắng đông chiếu lên những cây đa lớn hai bên đường trở nên xanh mướt rậm rạp. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rơi xuống mặt đường nhựa khiến mọi thứ đều ấm áp dễ chịu.
Đồng tử cậu nhạt màu, nhìn môi trường quá sáng hồi lâu sẽ khiến mắt không thoải mái, chỉ nhìn ra ngoài một lúc rồi quay vào. Mím chặt môi, cậu nói với anh trai: "Thật ra, ngày hôm đó em đã nghe thấy anh nói chuyện rồi."
Tạ Chấp Lam theo bản năng nắm chặt vô lăng, như phải phản ứng một lúc mới hiểu cậu đang nói chuyện gì, rồi giả vờ bình thản, hỏi: "Em nói ngày nào?"
"Ngày ăn cơm với Lâm tỷ ấy, mọi người đều đi hết rồi, chỉ còn lại anh và anh Ứng Hoài ở trong đó." Tạ Kỳ Chi cúi đầu nhìn ngón tay mình, khẽ chớp mắt, "Em không chắc mình còn có thể về nhà nữa không, nên không mang nhiều đồ, sợ về rồi lại phải dọn đồ đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!