Chương 50: Tiểu Đao coi như là vệ sĩ

Tạ Kỳ Chi ngủ đến rất muộn mới dậy, giữa chừng hình như có nghe thấy Ứng Hoài gõ cửa hai tiếng, gọi cậu dậy ăn sáng.

Cậu quá buồn ngủ, không nhớ mình có đáp lời hay không. Dù sao thì sau khi tỉnh dậy cũng không thấy Ứng Hoài, trên bàn ăn có đặt bữa sáng, đã nguội từ lâu rồi.

Tạ Kỳ Chi ăn vài quả cà chua bi, mang trứng ốp la đi hâm nóng. Trong lúc chờ đợi, cậu xem điện thoại một lát. Bên anh trai vẫn chưa có tin tức, không có tin tức nghĩa là ít nhất cũng không có tin xấu.

Ví dụ như Lý Dập thấy anh trai là kẻ lừa đảo với ý đồ bất chính, đấm cho anh ấy một trận bẹp dí rồi lái xe điện công cộng biến mất trong biển người bao la… vân vân và mây mây.

Cậu vừa ăn bữa sáng, vừa nhắn tin cho anh trai: [Anh ơi, sao rồi ạ?]

Anh trai: [Anh gặp được rồi, giống hơn những người trước đây, anh thấy khả năng là Đông Đông rất cao, anh đã nói với bố mẹ rồi, có thể họ sẽ qua đây một chuyến.]

Anh trai: [Nhưng mà, bên này có chút trục trặc, chưa đến đồn công an được, anh đang trên đường đến bệnh viện.]

Tạ Kỳ Chi ngây người, vội vàng hỏi: [Xảy ra chuyện gì thế? Sao tự nhiên lại đến bệnh viện?]

Anh trai: [Cậu ta cực kỳ không hợp tác, đập vỡ một tấm kính cửa sổ của anh, còn tự làm trật khớp tay mình.]

Tạ Kỳ Chi thầm nghĩ, giờ thì Lý Dập không thể lái xe điện lướt đi vun vút được nữa rồi.

Anh trai: [Tin nhắn thoại]

Tạ Chấp Lam gửi đến một đoạn tin nhắn thoại dài 30 giây, Tạ Kỳ Chi mở ra, nghe thấy một tràng tiếng Tùng Thành ồn ào líu lo, không giống lời hay ý đẹp gì cả.

Anh trai nói một câu: "Nói chuyện đàng hoàng chút được không? Đừng có  dùng gương mặt này mà chửi bậy nữa," Lý Dập ngừng lại vài giây, lại bắt đầu lảm nhảm, nghe như chửi còn th* t*c hơn. Đoạn tin nhắn thoại đến đây thì kết thúc.

Tạ Kỳ Chi: [Em nghe không hiểu.]

Anh trai: [Em cứ nghe cho biết thôi, không cần hiểu.]

Anh trai: [Đồn công an tạm thời không đến được nữa rồi, cậu ta sẽ không hợp tác đâu, không làm giám định tư pháp được. Lát nữa anh sẽ đến bệnh viện tư, tìm cách lấy mẫu tăm bông trong miệng cậu ta, đến cơ quan làm giám định cá nhân.]

Tạ Kỳ Chi: [Anh ấy bây giờ thế nào rồi ạ?]

Anh trai: [Cũng tạm, cũng không kêu đau, cứ nhìn chằm chằm anh.]

Anh trai: [Quan hệ hai đứa thế nào? Có muốn nói chuyện không?]

Tạ Kỳ Chi uống cạn bát yến mạch một hơi, rồi trả lời anh trai: [Được ạ.]

Điện thoại của anh trai gọi đến, Tạ Kỳ Chi bắt máy, đầu tiên nghe thấy giọng Lý Dập, ngữ khí cứng đờ hỏi: "Cái gì thế? Đưa điện thoại của anh cho tôi làm gì?"

Anh trai đáp: "Điện thoại của Kỳ Kỳ đấy, cậu có nghe không?"

Lý Dập im bặt.

Tạ Kỳ Chi bỗng cảm thấy hơi ngượng, vẫn ngồi cạnh bàn ăn, giả vờ như không có chuyện gì chào hắn một tiếng, rồi hỏi: "Lý Dập, anh trai tôi nói tay anh bị trật, là sao vậy?"

"Liên quan gì đến cậu." Giọng Lý Dập lạnh nhạt hơn bất cứ lần nào trước đây, "Cậu hẹn tôi là vì có chủ ý này à? Định bán tôi đúng không?"

"Bán cái gì? Tôi có lấy tiền đâu." Tạ Kỳ Chi trả lời.

Không biết là do mạch não Lý Dập khác người hay sao, tìm được bố mẹ ruột chẳng phải là chuyện tốt sao? 

Bị hắn nói vậy, cứ như mình định đưa hắn sang miền Bắc Myanmar để làm lừa đảo viễn thông vậy.

Tạ Kỳ Chi rót một ly nước chuẩn bị uống thuốc, rồi dịu dàng khuyên bảo Lý Dập: "Anh nhìn thấy khuôn mặt của anh trai tôi rồi mà còn không hiểu sao? Anh có chắc mình là con ruột của bố mẹ mình không? Nếu trước đây anh từng nghi ngờ như vậy, thì đi cùng anh trai tôi làm xét nghiệm ADN cũng đâu có gì không tốt, có kết quả rồi chẳng phải mọi chuyện sẽ rõ ràng sao?"

Lý Dập không muốn nghe những điều này, chỉ hỏi cậu: "Ngay từ đầu, cậu tiếp cận tôi, là vì có mục đích này?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!