Tạ Kỳ Chi ngồi xuống, nhặt chiếc mũ lưỡi trai của mình lên. Gương mặt đơn giản hung dữ trên mũ bị bẩn một mảng, vết ố xóa mất chiếc miệng được viền bằng đường chỉ trắng, dòng chữ "unhappy" bên dưới gương mặt đó cũng bị nước mưa làm nhòe nhoẹt.
Bẩn thỉu quá, cậu không muốn chạm vào, chỉ kẹp lấy vành mũ còn sạch, giả vờ như vô tình nhìn về phía trước.
Không thấy Ứng Hoài, hắn bị một đám người vây quanh, che khuất hoàn toàn. Chỉ có giọng nói lọt ra từ kẽ hở giữa những bộ đồng phục xanh trắng.
"Ứng Hoài, cô Trần nói cậu nghỉ đọc sách đầu giờ một lần là sẽ bị phạt chép một bài văn cổ, tôi đã ghi lại rồi, cậu nhớ nộp cho cô ở văn phòng trước thứ bảy nhé."
"Ờ."
"Ứng Hoài, còn thiếu bài báo cáo tiếng Anh hàng tuần của cậu đấy, trên bàn cậu không có."
"Không có thì không phải ở chỗ tôi, cậu đi hỏi Tạ Chấp Lam xem đã viết xong chưa."
"Cậu lười đến mức bài tập cũng phải nhờ lớp trưởng viết hộ à?"
"Không thể là cậu ấy chép bài của tôi à?"
"Ái chà, tiếng Anh không gấp đâu. Thầy Đường tính tình hiền nhất mà. Lam ca lát nữa sẽ về, đợi cậu ấy về rồi nộp sau."
Nghe giọng là cậu trai đầu đinh bị đánh lúc nãy. "Hahaha, cậu ấy gọi điện cho cậu không được đúng không, cậu ta bảo định đợi cậu ở ngã tư để đi nhờ xe, ai ngờ trời đổ mưa lớn, đến trường thì ướt như chuột lột luôn. Hai cậu không phải là đôi bạn thân không thể tách rời sao, sao cậu không nghe điện thoại của cậu ấy?"
Ứng Hoài lấy điện thoại ra ấn một cái, không sáng: "Hết pin sập nguồn rồi. Tạ Chấp Lam đâu rồi?"
"Bị cô bạn gái nhỏ của mình dắt đi rồi. Cô ấy đến tìm Lam ca từ sáng sớm, thấy người ta bị ướt mưa thì xót xa lắm. Hình như lần này là học sinh lớp 10… tên là Kiều An An phải không?"
"Không quen."
"Tôi thì quen. Cười lên đáng yêu lắm, còn có cả răng khểnh nữa. Lam ca thích kiểu này, mấy cô nàng dễ thương mắt to ấy."
"…"
"Sao không nói gì thế? Ứng ca ghen à?"
Ứng Hoài nhướng mí mắt: "Ghen ông nội cậu."
"Ông nội tôi gầy nhẳng, ăn cũng chẳng ngon đâu, thôi bỏ đi."
Nam sinh đầu đinh là một người nói nhiều, hoàn toàn không nhận ra Ứng Hoài đang thấy hắn phiền phức, thuận thế đi đến chỗ ngồi của Tạ Chấp Lam, nhấc túi giấy trên ghế lên, thò đầu vào nhìn, "Bữa sáng đầy tình yêu và chiếc ô thương mến, lại là ai tặng cậu ấy thế? Cậu nhóc 2D vừa nãy à? Lam ca của tôi đúng là một tên ong bướm…"
Hắn đặt túi giấy về lại trên bàn, ngẩng đầu lên thì đột nhiên ngẩn người, "Hả, nhóc vẫn còn ở đây à."
Tạ Kỳ Chi ngước đôi mắt xám xanh lên, im lặng nhìn cậu ta.
Nam sinh lúc này mới nhìn rõ mặt cậu, nhất thời có chút câm nín.
Cậu ta đẩy Ứng Hoài bên cạnh, nói nhỏ: "Mẹ ơi tôi thấy hơi tự ti rồi, trên đời này lại thật sự có người trông như thế này, đỉnh vãi. Nhìn còn nhỏ, thế thì là đỉnh vãi phiên bản mini."
Ứng Hoài thở dài, gạt bàn tay cậu ta đang đặt trên vai mình ra, bị nói lải nhải đến mức hết cả buồn ngủ. Hắn dựa lưng vào ghế, ngáp một cái, chậm rãi nói: "Đừng tự ti, trình độ tu từ của cậu cũng đỉnh vãi đấy, mẹ sẽ tự hào về tiểu Long."
Nam sinh đáp: "Cảm ơn cậu nhé."
Ứng Hoài quay đầu lại, tầm mắt vừa chuyển đến thì bị người ở ngoài cửa lườm một cái, chủ yếu là đang lườm Võ Tiểu Long.
Đôi mắt cậu nhóc tròn xoe, đồng tử xám xanh mở lớn, vẻ mặt đầy sự bực tức vì bị xúc phạm.
Nếu không phải vì vóc dáng quá nhỏ, thì cái vẻ này của cậu cũng có chút tính công kích, nhưng lườm người mà phải ngẩng mặt lên, tạo ra cái dáng vẻ đó thì chỉ còn lại sự đáng yêu.
Dù sao thì Võ Tiểu Long cũng bị vẻ đáng yêu của Tạ Kỳ Lâm tỷ cho mềm lòng, liền vẫy tay với cậu, nhiệt tình hỏi: "Tiểu bảo bối, em quen Tạ Chấp Lam sao? Vì sao lại mang bữa sáng cho cậu ta thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!