*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người trước sau bước vào nhà, Tạ Kỳ Chi đứng ở huyền quan, cuối cùng nhắn cho anh trai một câu: [Sáng mai 9 giờ anh đến nhé, mang theo vài người, nếu đàm phán không thành thì có thể trói lại mà khiêng đi]
Anh trai nhanh chóng trả lời: [Nhà mình không làm xã hội đen, không bạo lực đến vậy đâu]
Tạ Kỳ Chi: [Anh ơi, anh không hiểu anh ấy đâu]
Anh trai: [Tạ Kỳ Kỳ, là em không hiểu anh]
Nghe có vẻ anh trai hoàn toàn không cân nhắc đến khả năng Lý Dập sẽ phản kháng.
Lý Dập mang trong mình một loại bản năng tự nhiên của động vật, tính cảnh giác cực kỳ cao, rất biết cách bảo vệ bản thân bằng cách tránh điều xấu tìm điều tốt. Đối đầu với một người tinh ranh như anh trai, cũng không biết ai sẽ chiếm thượng phong.
Có điều… những chuyện này không phải là việc cậu nên bận tâm nữa rồi.
Tạ Kỳ Chi rũ mắt cười một tiếng, đút điện thoại vào túi, rồi đi về phía phòng mình.
Ứng Hoài thu lại nụ cười có chút bất lực lại có chút buồn bã kia vào tầm mắt. Hắn nhìn cậu bước vào phòng, không để lại cho mình một ánh mắt nào, rồi "rầm" một tiếng đóng sập cửa phòng.
Tạ Kỳ Chi là một đứa trẻ có tính khí xấu, tuy rất giỏi giả vờ ngoan ngoãn để lấy lòng người khác, nhưng hễ có ai khiến cậu không vừa mắt thì chẳng buồn che giấu, mặt mày lạnh nhạt, ánh mắt hờ hững, như sợ người ta không nhận ra mình ghét đối phương.
Ứng Hoài vẫn nhớ cảnh tượng tình cờ gặp ở cổng khu chung cư. Cậu vừa nói vừa cười với một chàng trai đội mũ bảo hiểm màu xanh, mày mắt cong cong, còn cùng nhau trêu mèo. Vừa nhìn thấy hắn liền như gặp phải ma, không cười nữa, cũng không nói chuyện, chỉ lôi lôi kéo kéo người khác.
Trước mặt Tạ Chấp Lam, cậu lúc nào cũng ngoan ngoãn dịu dàng, là một thiên thần nhỏ thích quấn lấy anh trai, lỡ nói sai một câu cũng phải tự kiểm điểm mình làm sai điều gì, sợ khiến y buồn lòng, sợ rằng y sẽ không thèm để ý đến mình nữa.
Những chiếc gai nhọn sắc bén ấy chỉ chĩa vào mỗi mình Ứng Hoài, chỉ ở trước mặt hắn mới lộ ra dáng vẻ nóng lạnh thất thường, tâm tình sáng nắng chiều mưa.
Nhóc ấy thật sự thích mình?
Ứng Hoài không khỏi bắt đầu hoài nghi có phải bản thân quá tự luyến, hiểu lầm hết thảy, chứ thực ra Tạ Kỳ Chi căn bản chẳng hề có ý đó.
Hắn liếc mắt nhìn con búp bê Stitch vẫn còn đặt ở giữa sofa, nghĩ thầm cậu hẳn là thích "Lam" mới đúng, cho dù là tên có chữ "Lam", hay là người nhuộm tóc xanh lam, hoặc là người đội mũ bảo hiểm màu xanh lam mà hắn chưa nhìn rõ mặt.
Tắm rửa xong, Tạ Kỳ Chi vẫn không có chút buồn ngủ nào, cậu đi chân trần ngồi trên bậu cửa sổ, lơ đễnh đọc sách.
Cậu vừa gọi điện thoại cho anh trai, kể chi tiết cậu đã gặp Lý Dập như thế nào.
Lần đầu tiên Tạ Kỳ Chi mới biết, thì ra giả vờ như mình không hề hay biết một chuyện gì đó lại khó đến thế.
Cậu vừa phải tỏ ra có chút uỷ khuất để giành lấy sự cưng chiều của anh trai, muốn anh như trước kia hứa rằng Kỳ Kỳ mãi là đứa em trai mà anh thương nhất, phải đảm bảo rằng mình chỉ được phép làm nũng trước mặt anh, còn khi đối diện với ba mẹ thì nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng đồng thời, cậu lại không thể tỏ ra quá đau lòng, càng không thể cuộn mình lại, giống như con cua nhỏ vừa lột vỏ, run rẩy giấu mình, không cho ai chạm vào lớp mai mỏng manh yếu ớt ấy.
Thật ra cậu không muốn nói chuyện nữa, nhưng anh trai gọi đến thì không thể không nghe. Chỉ có điều, càng nói thì tâm trạng cậu lại càng thêm trĩu nặng.
May mà anh trai có chút say rồi, không nghe ra sự khác thường của Tạ Kỳ Chi, giọng nói y nhẹ nhàng, mang theo chút mềm mại, cẩn thận lại dịu dàng dặn dò:
"Kỳ Kỳ, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng sợ, có anh ở đây rồi, biết không?"
Tạ Kỳ Chi cúi đầu "vâng" một tiếng, nói: "Em biết mà. Anh ngủ sớm đi, chúc anh ngủ ngon."
Anh trai bật cười: "Em buồn ngủ từ lâu rồi đúng không? Anh không làm phiền em nữa, Kỳ Kỳ ngủ ngon."
Tạ Kỳ Chi đặt điện thoại sang một bên, lật vài trang sách, nhưng lại không đọc vô chữ nào.
Trước đây lúc còn ở nhà, anh trai thường xuyên trêu cậu giả vờ nghiêm túc, cầm sách nhưng chẳng đọc được chữ nào vào đầu, không biết đang mơ màng nghĩ ngợi gì, lỡ mà không thi đỗ đại học thì sao đây.
Bố mẹ thì đều tỏ vẻ không quan tâm, bảo anh trai phiền phức, bảo đừng làm phiền cậu.
Tạ Kỳ Chi nhận ra từ rất sớm rằng bố mẹ hoàn toàn không quan tâm đến thành tích của cậu. Lúc đó cậu cứ nghĩ là do mình sức khỏe không tốt, nên bố mẹ không đòi hỏi nhiều hơn. Giờ đây mới biết, không phải là họ không đòi hỏi nhiều hơn, mà vì điểm số, thành tích hay đại học, đối với một người định trước sẽ chết, thì quả thật chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!