Chương 47: Nếu hắn là em trai của anh

Tạ Kỳ Chi không về nhà, sau khi trả lời tin nhắn cho anh trai và Ứng Hoài, cậu liền tắt máy. Cậu đi dọc theo bờ sông, băng qua đường hầm, đi thẳng năm trăm mét thì thấy một khu chợ đêm, đèn đuốc sáng trưng. Đêm Trung thu, người đi đường rất đông. Biển hiệu của quán đầu tiên ghi là "Quán nướng anh béo", vừa bước đến gần đã ngửi thấy mùi khói nóng hổi và mùi thịt nướng thơm lừng trong không khí.

Có lẽ là vì cậu đứng bên ngoài nhìn quá lâu, đại ca béo mặc tạp dề liền chủ động hỏi: "Cậu em ăn gì không?"

Tạ Kỳ Chi lắc đầu, tay trái cho vào túi áo hoodie, siết chặt chiếc khẩu trang. Cậu do dự một lúc không đeo lên, cứ thế đi thẳng vào trong.

Bên ngoài các quán ăn vặt đều bày những chiếc bàn nhỏ vuông vức và ghế nhựa. Cư dân sống gần đó đi dạo tiêu cơm, đến đây lại ngồi xuống. Từng gia đình quây quần trò chuyện, trên bàn bày bia và đồ ăn đêm.

Tạ Kỳ Chi nhìn thấy một nhóm thiếu niên đang tụ tập trước cửa một tiệm chân giò. Họ cười nói rôm rả, mỗi người đều có một tấm ván trượt dựng bên cạnh ghế, màu sắc cực ngầu và rực rỡ.

Cậu bỗng nhiên nhớ ra, mình cũng đã từng học trượt ván. Nhiều năm trước có người đã dạy cậu, sau này cậu lén lút tập ở nhà và trong bệnh viện. Khi trời mưa thì chuyển sang hành lang của khoa nội trú, kết quả là làm nhiều người nhà bệnh nhân giật mình hoảng hốt.

Đứa trẻ bị bệnh không nói lời nào, đứng lặng lẽ sau lưng bố mẹ, trông không chút sức sống. Người mẹ đang giận dữ vừa mắng vừa nói sẽ đi khiếu nại cậu. Tạ Kỳ Chi quay đầu lại nhìn, không kìm được mà nghĩ, có phải trong mắt người khác, mình cũng như thế không, giống như một cái cây chưa kịp lớn đã khô héo, khiến người ta không muốn nhìn lần thứ hai.

Ngay sau đó, một tiếng "ầm" vang lên, cậu va vào một y tá đang cầm thuốc. Y tá hét lên, mấy lọ thuốc rơi xuống đất, lăn lóc ra xa.

Chị y tá phụ trách cậu tìm đến, mặt lạnh tanh mắng cậu rất lâu, ván trượt cũng bị tịch thu, bảo dì giúp việc mang về nhà.

Tạ Kỳ Chi nhìn miệng cô ấy cứ đóng mở, rồi hiểu ra những lời cô ấy nói.

Cậu vẫn không giống với những đứa trẻ khác trong khoa nhi. Bọn họ chỉ hơi đau đầu sổ mũi một chút, cả nhà đã huy động đến chăm sóc. Nếu cậu va phải những đứa trẻ đó, chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

Cậu không có sự dựa dẫm từ bố mẹ người thân, không có cái vốn để làm nũng. Cậu phải ngoan ngoãn một chút, nghe lời, ít ốm đau, sống khỏe mạnh và bình an. Có như vậy thì mọi người mới vui vẻ.

Thế nhưng… không phải như vậy.

Đây là lần đầu tiên Tạ Kỳ Chi biết được, hóa ra sống sót cũng là một chuyện sai lầm.

Cậu vẫn chưa hiểu ra hàm ý trong lời nói của mọi người. Khỏe mạnh và bình an, thật ra có nghĩa là nếu cậu là một đứa trẻ khỏe mạnh, thì sẽ bình an lớn lên.

Bởi vì những đứa trẻ khỏe mạnh tuyệt đối sẽ không bị bố mẹ mình vứt bỏ!

Cậu đã uống rất nhiều loại thuốc đúng giờ đúng liều như vậy, mỗi ngày thở bằng ống thở qua mũi, bị đẩy vào phòng mổ để gây mê, chịu đựng đủ mọi phản ứng khó chịu sau phẫu thuật… Cậu đã nỗ lực vượt qua sự tàn phá của bệnh tật đối với sinh mệnh của mình, đã cố gắng hết sức để vượt qua cánh cửa tử thần, hóa ra tất cả đều là sai lầm.

Tạ Kỳ Chi, không có ai thật sự mong mày sống sót cả.

Cho dù có, thì cũng chỉ có anh trai, nhưng cậu luôn tùy hứng hiểu lầm anh, khiến cuộc đời vốn bằng phẳng thuận lợi của anh trở nên lộn xộn.

Mình mới là người tệ nhất.

Tạ Kỳ Chi từ tận đáy lòng mong rằng Đông Đông ca ca đừng bị lạc thì tốt biết mấy. Anh trai chắc chắn sẽ đối xử tốt với anh ấy như cách đối xử với mình. Anh ấy cũng sẽ không như mình, cái gì cũng không biết, lại còn hay bị ốm, khiến anh trai phải vất vả như vậy.

Hoặc giá như bố mẹ đừng nhẹ dạ tin lời thầy bói, dùng số tiền chữa bệnh cho mình để đi tìm Đông Đông ca ca, có lẽ đã sớm tìm được anh ấy rồi, đâu đến nỗi như bây giờ, hết lần này đến lần khác thất bại, nhiều lần thất vọng.

Như vậy, cho dù cậu có chết dưới chân tường bệnh viện, hay chết yểu sớm ở trại mồ côi, thì đó cũng là một chuyện tốt.

Sẽ không có ai buồn vì chuyện này, mọi người đều sẽ vui vẻ.

Tầm nhìn mờ đi trong chốc lát, Tạ Kỳ Chi lau lau mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một người đang ngồi dưới mái hiên không xa, tay bưng bát lẩu cay nóng. Khi cậu tùy ý nhìn xung quanh, một gương mặt quen thuộc xuất hiện.

Lý Dập vừa cầm đũa ăn miếng đầu tiên, Tạ Kỳ Chi đã kéo ghế nhựa ngồi xuống đối diện hắn, hít hít mũi, ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào buổi tối."

Lý Dập: "…"

Hắn nhấc cằm lên, ra hiệu Tạ Kỳ Chi nhìn ra sau, nhắc nhở cậu: "Đằng kia còn chỗ trống."

Tạ Kỳ Chi không nhìn ra sau. Ánh đèn chợ đêm mờ ảo, đôi mắt xanh lam kia như thể bị ngấm nước,  dưới ánh sáng mờ tối lại sáng đến mức khiến người ta giật mình.

Cậu kiên quyết nói: "Tôi chỉ muốn ngồi cùng anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!