Chương 46: Anh ơi, đã lâu không gặp

Khi anh trai đến muộn, Tạ Kỳ Chi đang từ tốn húp canh mực, thì cửa đột ngột bị đẩy ra.

Tùng Thành nằm ở vĩ độ cao, sau khi vào thu thời tiết đã se lạnh. Buổi tối gió lớn, Tạ Chấp Lam mặc một chiếc áo khoác mỏng màu be bên ngoài áo dài tay trắng. Khi bước vào, y trông cứ như một sinh viên đại học trẻ tuổi lạc lõng. Thế nhưng, tất cả mọi người đều quen biết y, và ai nấy đều trêu chọc y đến quá muộn.

Y nhanh chóng liếc nhìn Tạ Kỳ Chi một cái, nháy mắt cười với cậu, rồi hòa vào đám người lớn khôn khéo, bắt tay nói chuyện như "Chào giám đốc X, đã lâu không gặp".

Tạ Kỳ Chi lắng tai nghe một lúc, rồi nhỏ giọng hỏi Ứng Hoài: "Có phải ở đây ai cũng là giám đốc không? Anh là giám đốc gì thế?"

"Anh không phải." Ứng Hoài cúi đầu nói với cậu, "Anh cũng như em, đến đây ăn ké thôi."

Tạ Kỳ Chi đương nhiên không tin hắn. Thương nhân chạy theo lợi nhuận, nếu trên người Ứng Hoài không có gì đáng giá, tại sao vừa rồi họ lại dễ dàng bỏ qua mình, mà chỉ vây quanh hắn?

Chẳng lẽ chỉ vì hắn đẹp trai hơn mình sao?

Tạ Kỳ Chi nhìn anh trai. Sau khi ngồi xuống, y gần như chẳng ăn được mấy miếng, luôn bị người ta kéo lại nói chuyện, uống rượu. Tạ Kỳ Chi cứ nghĩ họ đang nói chuyện nghiêm túc, nhưng sau khi lắng nghe mười mấy phút, cậu chẳng nhớ được gì cả. Cảm giác trống rỗng và nhàm chán hơn cả tiết toán đầu tiên khi cậu trở lại trường sau hai tháng nằm viện.

Cậu dần dần mất kiên nhẫn lắng nghe, còn Ứng Hoài bên cạnh thì ngay từ đầu đã chẳng nghe gì. Hắn cúi đầu lướt điện thoại, Tạ Kỳ Chi ghé lại gần xem, phát hiện hắn đang lén lút chơi game.

Bố cục giống như truyện tranh bốn ô, các vật nhỏ trong mỗi ô có thể di chuyển và ảnh hưởng lẫn nhau. Hình ảnh rất tinh xảo, nhưng không có chữ Trung Quốc.

Chỗ này cũng là thứ cậu không hiểu.

Tạ Kỳ Chi ôm chặt lấy cánh tay Ứng Hoài, không cho hắn chơi nữa, muốn hắn trò chuyện với mình.

Ứng Hoài cất điện thoại đi, hỏi: "Nói chuyện gì thế?"

Tạ Kỳ Chi nhìn chằm chằm người đàn ông hói đầu đang mời rượu anh trai, rất không vui nói: "Cháu gái họ của vợ ông ta thì liên quan gì đến anh trai em? Bọn họ quen nhau sao mà lại đi nhận vơ như vậy?"

"Anh làm sao biết được?" Ứng Hoài khó hiểu nói, ngước mắt quan sát Tạ Chấp Lam một lúc, rồi nói với cậu, "Không quen."

Tạ Kỳ Chi nghi ngờ hỏi: "Sao anh biết?"

Chuyện này cậu là em trai cũng không dám khẳng định, nhỡ đâu anh mình đã từng yêu đương thì sao?

"Có một lần, cậu ấy gặp một người ở trung tâm thương mại. Rõ ràng là không quen biết, nhưng vẫn có thể trò chuyện cả buổi chiều, còn cùng nhau ăn tối nữa." Ứng Hoài hạ giọng nói, "Sau khi ăn xong cậu ấy mới nhận ra, là đối phương đã nhận nhầm người. Mỗi lần không nhớ người khác là ai, cậu ấy cứ thuận theo họ mà nói bừa."

Tạ Kỳ Chi tò mò hỏi: "Sao anh biết? Lúc đó anh cũng ở đó sao?"

"Không có." Ứng Hoài đáp, "Cậu ấy ăn được nửa bữa thì càng nghĩ càng thấy không ổn, chụp một tấm ảnh gửi cho anh, nhờ anh giúp cậu ấy lật lại album ảnh tốt nghiệp, tìm xem người này là ai, rốt cuộc tên là gì."

Nghe có vẻ là một chuyện rất buồn cười. Thế nhưng khi nghĩ đến việc dù đã nhiều năm không gặp, bọn họ vẫn hiểu nhau như vậy, Tạ Kỳ Chi lại không cười nổi nữa.

Ứng Hoài dường như đã nhận ra. Hắn nhìn kỹ hàng mi rũ xuống của cậu, khẽ chạm vai cậu rồi nói: "Không trò chuyện với em thì em không vui, trò chuyện với em thì em vẫn không vui, sao em khó chiều vậy?"

Tạ Kỳ Chi trừng mắt nhìn hắn: "Ai cần anh chiều chứ."

Ứng Hoài ngây người, buồn cười nhìn cậu: "Sao thế? Ai lại chọc Kỳ Kỳ giận nữa rồi?"

Tạ Kỳ Chi nói với vẻ mặt không cảm xúc: "Không muốn nói chuyện với anh nữa."

Ứng Hoài nghe xong thật sự không nói gì nữa, thoải mái tựa người ra sau ghế, rồi lại chơi tiếp trò chơi độc lập dựa trên bộ truyện tranh bốn ô vừa nãy.

Tạ Kỳ Chi: "…"

Khi tâm trạng không tốt, những chuyện vốn dĩ có thể chịu đựng được, giờ nhìn vào lại trở nên tệ đi ít nhất gấp mười lần.

Tạ Kỳ Chi thật sự không hiểu những chủ đề nhàm chán đó có gì để nói, có cần thiết cứ một chút lại nâng ly không? Cậu cũng không muốn nghe người khác gọi cái gì mà "tiểu Tạ tổng" rồi lại mời rượu anh trai nữa. Y chẳng ăn được gì cả, uống nhiều như vậy sẽ khó chịu trong bụng mất.

Cậu rót đầy sữa vào chiếc ly thủy tinh chưa dùng đến của mình, cầm đến gần anh trai, ngắt lời bọn họ: "Anh ơi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!