Tạ Kỳ Chi hỏi: "Cậu và Lý Dập quen biết từ trước rồi à? Khoảng tháng bảy, tháng tám anh ta có từng đến Nghi Châu không?"
"Chỉ là trò chuyện trên mạng thôi, có đến hay không thì tôi cũng không biết. Anh ta đâu phải bạn trai tôi mà phải báo cáo hành trình cho tôi biết?" Triển Tín Giai nhìn cặp lông mày hơi nhíu lại của Tạ Kỳ Chi, thấy phản ứng của cậu thật kỳ lạ, nên trêu đùa hỏi, "Chuyện gì thế? Hai người không phải có ân oán gì từ trước đấy chứ?"
"Có thể lắm." Tạ Kỳ Chi rũ mắt nói. Cho dù Lý Dập có rộng lượng đến đâu, cũng khó mà không có chút khúc mắc trong lòng đối với mình.
Đứa trẻ nào sau khi bị bố mẹ làm thất lạc, có thể chịu đựng được cảnh bản thân sống khốn khổ, trong khi tình thân, sự chăm sóc và tiền bạc đáng lẽ thuộc về mình lại bị bố mẹ ruột chuyển hết sang cho một đứa trẻ khác?
Cậu hỏi Triển Tín Giai: "Nếu tôi muốn anh ta lại đi cùng tôi đến đồn công an một lần nữa, cậu nghĩ anh ta có chịu để ý đến tôi không?"
Chỉ giống nhau về ngoại hình thôi thì vẫn chưa đủ, muốn thật sự xác định Lý Dập có phải là người anh trai thứ hai hay không, vẫn phải thông qua việc so sánh ADN.
Bố mẹ và anh trai đã tìm kiếm anh ấy mười mấy năm rồi, gặp không ít người có vẻ ngoài tương tự, nhưng kết quả thì… Nếu không có gì chắc chắn, Tạ Kỳ Chi không muốn mạo hiểm nói với anh trai, làm anh ấy mừng hụt một phen.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Triển Tín Giai nghe càng lúc càng thấy kỳ lạ, "Ân oán lớn đến mức phải đến đồn công an sao?"
Tạ Kỳ Chi không giải thích với cô, đứng dậy nói: "Cậu gửi video cho tôi, bảo Lý Dập nhanh chóng đồng ý lời mời kết bạn, tôi có việc phải đi rồi."
"Đi ngay bây giờ à? Cậu đi đâu thế?"
Triển Tín Giai quay đầu lại, nhìn thấy cậu bóp gọng mũi của chiếc khẩu trang, hơi cúi đầu lướt qua vài người, bước dọc theo lối đi ra ngoài. Nghe thấy tiếng Triển Tín Giai, cậu mới quay người lại nói gì đó.
Vưu Nhiên trở lại, vừa bày ra dáng vẻ đắc ý, liền thấy trên dãy ghế chỉ còn mỗi Triển Tín Giai. Cô nhìn cậu với vẻ mặt chán chường, trên mặt như thể viết lên mấy chữ "Đừng giở trò, chị đây không rảnh mắng cậu."
Đối phương chán nản ngồi xuống, hỏi: "Tạ Kỳ Chi đâu rồi?"
Triển Tín Giai ngáp một cái, lười biếng đáp: "Đi đoàn tụ với anh trai yêu quý của cậu ấy rồi."
"Anh trai nào?" Vưu Nhiên thất vọng nói, "Vì anh ta mà bỏ lỡ màn trình diễn đặc sắc của tôi sao?"
"Cậu ấy không bỏ lỡ đâu." Triển Tín Giai lắc lắc điện thoại, cố ý bảo, "Còn lưu lại một đoạn phim quý giá về buổi biểu diễn đầu tiên của chú khỉ lông xanh, chuẩn bị thức trắng đêm để thưởng thức đấy."
Vưu Nhiên rất nghi ngờ: "Thật hay giả đấy?"
Triển Tín Giai ném điện thoại cho cậu ta xem, rồi lại hỏi: "Lý Dập đâu rồi?"
"Đạp xe đi rồi." Vưu Nhiên cúi đầu, thấy Tạ Kỳ Chi thật sự đã nhận video của mình, cảm động nói, "Tôi biết ngay mà, trong lòng cậu ấy có tôi."
Triển Tín Giai chống cằm đáp: "Tôi còn tưởng anh ta sẽ về cùng cậu. Tạ Kỳ Chi bảo muốn Lý Dập nhanh chóng đồng ý lời mời kết bạn của mình, tôi còn nghĩ có gì to tát đâu, lấy điện thoại anh ta tự thao tác một chút không phải được rồi à."
"Lý Dập không đồng ý à? Sao thế?" Vưu Nhiên buồn cười nói, "Tôi còn tưởng dựa vào cái khuôn mặt đáng yêu đó thì cậu ta có thể tung hoành ngang dọc khắp thế giới, không gì cản nổi."
Triển Tín Giai nhớ lại phản ứng của Tạ Kỳ Chi trước khi rời đi, có chút phiền muộn nói: "Ai mà biết được."
Trước khi được nhân viên phục vụ dẫn đến cửa phòng riêng, Tạ Kỳ Chi đã từng nghĩ đây là một bữa tiệc riêng tư giữa bốn người: Lâm tỷ, chồng chị ấy, anh trai và Ứng Hoài. Mãi cho đến khi cánh cửa lớn mở ra, gần chục người quay đầu nhìn cậu.
Cậu ngây người một lúc, vừa không biết họ là ai, lại vừa không biết có nên chào hỏi hay không. Nhưng nhìn vào số lượng chai rượu đã mở trên bàn và tình trạng những người đàn ông mặc vest chỉnh tề, thì bữa cơm này cho dù không quá trang trọng, cũng tuyệt đối không phải là tiệc riêng tư.
"Kỳ Kỳ đến rồi." Một giọng nữ hiền lành vang lên từ phía đối diện.
Tạ Kỳ Chi ngước mắt nhìn qua, là Lâm Kiến Thiện. Cô vẫn xinh đẹp và dịu dàng như hồi cấp ba, mái tóc đen dài đến thắt lưng, đôi mắt cổ điển khẽ cong, mang lại cho người ta cảm giác ấm áp như gió mùa xuân.
Tạ Kỳ Chi gọi cô: "Lâm tỷ."
Cô vẫy tay với Tạ Kỳ Chi: "Đến đây ngồi đi."
Tạ Kỳ Chi "vâng" một tiếng, tìm thấy Ứng Hoài, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, hạ giọng hỏi: "Sao anh không nói với em là có nhiều người như vậy!"
Ứng Hoài khẽ cười, hơi cúi đầu nói: "Em có hỏi đâu, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện ăn uống thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!