Sau khi cúp điện thoại của anh trai, Tạ Kỳ Chi đi ra ban công, đứng hóng gió và ngắm trăng một lát vào đêm trước Trung thu.
Gió đêm lạnh buốt, lướt qua cánh tay cậu. Cậu gửi cho Ứng Hoài vài tin nhắn, hỏi khi nào hắn về nhà, trường Tùng Đại có phát bánh Trung thu không, cậu muốn xem có gì khác với trường mình không. Ứng Hoài không trả lời tin nhắn nào.
Vào buổi chiều tối, Vưu Nhiên cứ luôn xúi giục cậu giả vờ làm người nước ngoài, thử xem có thể nhận thêm vài chiếc bánh Trung thu hay không.
"Cứ nói với mấy cô ở nhà ăn là, chúng ta nên để bạn bè quốc tế trải nghiệm nét văn hóa truyền thống phong phú và đa dạng của dân tộc Trung Hoa. Một chiếc bánh Trung thu thì chỉ tính là một nét đặc sắc thôi, đa dạng chỗ nào đâu?"
Không ai nghe lời cậu ta cả, Triển Tín Giai đá Vưu Nhiên một cái, mắng: "Cậu có thể biết xấu hổ một chút không?"
Thế nhưng cuối cùng, Tạ Kỳ Chi vẫn thật sự nhận được thêm một chiếc, cậu hào phóng chia cho Lý Dập ăn.
Vưu Nhiên khoanh tay đứng bên cạnh, cảm thán: "Thật ghen tị với những người như Tạ Kỳ Chi, chỉ cần dựa vào vẻ đáng yêu là có thể kiếm cơm, không giống tôi, chỉ có thể dựa vào tài năng đầy mình."
Tạ Kỳ Chi đang cười, Lý Dập rất chăm chú ăn bánh Trung thu thập cẩm. Đang ăn bỗng dừng lại, nói với Triển Tín Giai: "Đừng có trợn mắt nữa, không thì tròng mắt của cậu sẽ rớt ra ngoài đấy."
Ở trường rõ ràng là rất náo nhiệt, nhưng khi về nhà lại trở nên nhàm chán.
Hiện giờ Ứng Hoài đang làm gì nhỉ, vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm sao?
Xung quanh tối đen như mực, lờ mờ ngửi thấy một chút hương thơm của thực vật, là từ nhà hàng xóm.
Trong thư phòng của Ứng Hoài có rất nhiều sách về thực vật học, nhưng cây xanh trong nhà lại rất ít. Ban công cũng trống trơn, chỉ đặt vài chiếc ghế sofa ngoài trời. Tạ Kỳ Chi từng hỏi hắn tại sao không trồng hoa trong nhà, hắn nói đã trồng rồi, nhưng vì quá lâu không về nên chúng đã chết hết cả.
Nghĩ như vậy, thì giờ phút này cậu thật ra không hề cô đơn, trong nhà không phải chỉ có mỗi mình cậu, mà còn có rất nhiều linh hồn của những hoa cỏ.
Nếu mình không đến, chẳng phải Ứng Hoài chỉ có thể đón Trung thu với một căn nhà đầy những bóng ma sao?
Tạ Kỳ Chi không còn cảm thấy việc hắn không trả lời tin nhắn của mình là đáng ghét nữa. Một mình Ứng Hoài cô đơn như vậy, thật ra cũng có chút đáng thương.
Giống như ngày bố hắn qua đời, tất cả mọi người đều mắng ông ta chết là đáng đời, nhất định là bị báo ứng…
Tạ Kỳ Chi không biết Ứng Hoài đã nhìn thấy bao nhiêu lời khó nghe, và đã ghi nhớ được bao nhiêu.
Cứ mỗi khi đêm khuya, cậu lại hé cửa phòng ra một khe nhỏ, và luôn nhìn thấy một bóng người đứng trong phòng khách ở tầng hai, ngẩn ngơ nhìn cơn mưa như trút nước cả ngày lẫn đêm ở bên ngoài, giống như một bóng ma cô độc.
Tạ Kỳ Chi không cẩn thận ho một tiếng, bóng ma kia liền biến mất.
Lúc đó Ứng Hoài chắc hẳn rất buồn, dù bố hắn có tệ hại đến đâu, có tội ác tày trời đến đâu, thì đó vẫn là bố hắn, chết đi sẽ không còn người thứ hai nữa.
Ứng Hoài năm mười tám tuổi có thể sẽ buồn vì sự chia ly vĩnh viễn, vậy Ứng Hoài bây giờ, còn như thế nữa không?
Có lẽ là không, hắn đã tự nói, hắn đã sớm quen rồi.
Cho đến khi tỉnh ngủ, Tạ Kỳ Chi vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Ứng Hoài, nhưng lại thấy một chiếc bánh Trung thu vỏ dẻo màu khoai môn trên tủ đầu giường, trên mặt bánh có in hình một chú thỏ tai to.
Cậu bóc lớp bao bì ra, ăn chiếc bánh Trung thu đó như bữa sáng.
Bánh Trung thu của trường Tùng Đại quả thật ngon hơn trường cậu một chút.
Tạ Kỳ Chi ngồi cùng Triển Tín Giai rất lâu, nghe tấu hài đến mức ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng cũng nghe thấy tên Vưu Nhiên. Mọi người vỗ tay lốp bốp, Triển Tín Giai giơ cao điện thoại lên, nói muốn quay một đoạn video trực tiếp tại hiện trường cho bọn họ.
Tạ Kỳ Chi rất bất ngờ, không nghĩ cô ấy lại tốt với Vưu Nhiên như vậy.
Ngay sau đó, Triển Tín Giai cười híp mắt nói: "Nếu cậu ta biểu diễn tốt, thì với đoạn video này, cậu ta có thể cảm ơn tôi đến sang năm. Còn nếu cậu ta làm hỏng, thì chị đây có thể cười nhạo cậu ta đến sang năm."
Nghe có vẻ cô ấy mong chờ vế sau hơn. Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, có chút đồng cảm với Vưu Nhiên đang tươi cười rạng rỡ, vô tư cầm lấy micro trên sân khấu.
Tạ Kỳ Chi nhìn Vưu Nhiên chăm chú, dáng vẻ đối phương khi hát rất khác so với ngày thường, không còn cái khí chất cà lơ phất phơ, thích chọc ghẹo người khác nữa, mà thay vào đó, mặt tính cách rực rỡ tỏa sáng trong cậu đã được thể hiện một cách rõ nét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!