Lần thứ hai Tạ Kỳ Chi gặp Lý Dập là ở hiện trường buổi tập luyện cho đêm diễn Trung thu của Vưu Nhiên. Cậu ta đã tag Tạ Kỳ Chi và Triển Tín Giai trong nhóm chat để hai người đến tặng hoa cho mình. Triển Tín Giai trả lời bằng một loạt biểu tượng mắt trợn ngược, nhưng đến sáu giờ chiều vẫn cùng Tạ Kỳ Chi có mặt đúng giờ ở hội trường.
Tạ Kỳ Chi đang cầm vài bông hồng vàng trên tay, Vưu Nhiên tinh mắt, tình cờ liếc thấy, lập tức nở hoa trong lòng. Cậu ta nhảy xuống từ sân khấu, chạy lon ton vài bước tới nhận: "Chỉ đến xem thôi mà còn mang hoa, khách sáo quá Tạ Kỳ Chi."
Triển Tín Giai ló đầu ra từ phía sau Tạ Kỳ Chi, trêu chọc nói: "Câu lạc bộ nghệ thuật cắm hoa đang tuyển thành viên, chúng tớ đi ngang qua thì họ tặng cho Tạ Kỳ Chi, có liên quan gì đến cậu đâu, đừng có mà cướp đồ của người ta nha."
Bàn tay đã đưa ra một nửa của Vưu Nhiên ngượng ngùng dừng lại giữa không trung. Tạ Kỳ Chi bị bọn họ chọc cười, đưa hoa tới và nói: "Đúng là Câu lạc bộ cắm hoa tặng, nhưng cũng là tôi mang đến cho cậu mà."
"Biết ngay mà!" Vưu Nhiên vội vàng đưa tay ra.
Tạ Kỳ Chi đang định nhét hoa hồng vàng vào tay Vưu Nhiên, thì chợt nhận thấy có một chàng trai đeo khẩu trang đen, mặc áo phông đen, ôm đàn guitar, ngồi bên cạnh sân khấu, mặt mày chán nản nhìn về phía này.
"Đó là ai vậy?"
Vưu Nhiên quay đầu nhìn, giới thiệu: "Ồ, anh ta là Lý Dập, người trong nhóm chat của chúng ta đấy."
Tạ Kỳ Chi hỏi: "Anh ta vào bằng cách nào?"
"Thì đi vào chứ sao, trường chúng ta có cần đăng ký trước đâu." Vưu Nhiên nhướn mày nói, "Điểm thi đại học của cậu bao nhiêu mà trong lòng không biết à?"
Tạ Kỳ Chi: "…"
"Ai hỏi chuyện đó đâu, tôi hỏi là, sao anh ta lại ở đây?"
"Cái này à," Vưu Nhiên gãi đầu nói, "Tôi thuê anh ta với giá hai trăm tệ một ngày. Tôi thấy video anh ta chơi đàn guitar trên vòng bạn bè, kỹ thuật đỉnh lắm."
Tạ Kỳ Chi sững người, mắt mở to hỏi: "Cậu đã thêm bạn với anh ta rồi sao?"
"Đúng vậy." Vưu Nhiên nói, "Thêm ngay từ ngày đầu tiên."
Triển Tín Giai xen vào nói: "Đã bảo là tên này thuộc kiểu người giỏi giao thiệp rồi mà, kết bạn với người khác chỉ cần một ánh mắt thôi."
Tạ Kỳ Chi gật đầu, thầm nghĩ: Thế thì anh ta dựa vào cái gì mà không chịu thêm bạn với mình?
Cậu rút ra một bông từ bó hồng vàng tặng Vưu Nhiên, đi đến bên cạnh sân khấu, lắc lắc bông hoa trước mặt Lý Dập. Lông mi cong cong, cậu nở một nụ cười tươi: "Chào, lại gặp mặt rồi."
Lý Dập cụp mắt nhìn cậu, đôi mắt đen láy như biết nói, mắt trái bảo thật xui xẻo, mắt phải nói mau cút đi.
Tạ Kỳ Chi thừa nhận, giữa cậu và Lý Dập đúng là đã xảy ra một chút chuyện không vui.
Ừm, nói chính xác hơn… là cậu đã khiến Lý Dập rất không vui, nhưng cũng đâu cần phải hung dữ như vậy chứ? Hồi cấp ba Ứng Hoài cũng đâu có hung dữ như cậu ta.
Cậu đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Tôi đã gửi lời mời kết bạn cho anh mấy lần rồi, sao anh không đồng ý?"
Lý Dập nhướng mắt: "Ai mà muốn kết bạn với cậu?"
"Anh không thích tôi à?"
Lý Dập không lên tiếng, ánh mắt lạnh băng, như thể đang nói: Chuyện hiển nhiên như thế mà cũng cần phải hỏi?
"Tại sao lại không thích? Anh chỉ thích tiền thôi sao?" Tạ Kỳ Chi ngước lên, nhìn hắn hỏi: "Vưu Nhiên nói anh được thuê hai trăm tệ một ngày, có thật là anh bị đuổi việc rồi không? Gia đình xảy ra chuyện gì à? Sao lại thiếu tiền đến vậy?"
Cậu ngẩng đầu lên, khi nhìn người khác bằng đôi mắt xám xanh ấy, thật sự trông giống như một chú mèo con ngây thơ được cưng chiều, khiến Lý Dập trong lòng bỗng dưng bực bội. Giọng điệu càng trở nên gắt gỏng: "Mặc xác cậu."
Tạ Kỳ Chi đưa tay lên, nhét bông hồng vàng vào kẽ ngón tay của Lý Dập.
Lý Dập nhíu mày, không muốn cầm: "Cái gì thế, cậu làm gì vậy?"
"Tôi cũng tặng hoa cho anh, chúc anh biểu diễn thuận lợi." Tạ Kỳ Chi với vẻ mặt đầy mong đợi hỏi: "Có thể thêm bạn không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!