Chương 42: “Anh ngủ cùng em một lát”

Thật ra Ứng Hoài đã rất buồn ngủ, nhưng vẫn không thể lên giường trước 22 giờ. Bởi vì Tạ Kỳ Chi ăn no không lâu sau đã bắt đầu buồn nôn, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, cúi đầu nôn khan trên bồn cầu.

Tạ Kỳ Chi rất chú ý đến hình tượng của mình trước mặt Ứng Hoài, liền đóng cửa phòng vệ sinh lại ngay lập tức… nhưng quên khóa trái, để cho Ứng Hoài cái con người có ý chí không kiên định và còn không biết giới hạn là gì kia đi theo vào, đứng sau lưng nói với vẻ bề trên: "Anh không nhớ mình đã bỏ thuốc độc vào mì của em."

Tạ Kỳ Chi: "…"

Ghét nhất là người thích nói mỉa mai.

Ứng Hoài đứng rất gần, cái bóng đen kịt của hắn vừa vặn đổ xuống bên cạnh chân Tạ Kỳ Chi. Trong không gian chật hẹp, hơi thở của một người khác quá đỗi rõ ràng, Tạ Kỳ Chi lo lắng sự hiện diện của hắn, đến cả nôn cũng không dám.

Cậu quỳ trên sàn, nhịn lại từng đợt buồn nôn, nói: "Anh có thể ra ngoài không… đây là phòng của em."

Ứng Hoài lấy một chiếc cốc súc miệng, rót nước cho cậu súc miệng, bình thản nói: "Phòng của em cũng là địa bàn của anh, em bảo ai ra ngoài?"

Tạ Kỳ Chi: "…"

Cậu nghiêng đầu lườm Ứng Hoài một cái, không nhịn được cảm giác buồn nôn quặn thắt trong dạ dày. Dịch vị trào ngược làm cổ họng cậu đau rát. Cậu ôm lấy bồn cầu, tủi thân rủ hàng mi rậm xuống.

Ứng Hoài ngồi xổm bên cạnh, chạm vào gò má tái nhợt của cậu, khẽ hỏi: "Không phải em nói không sao rồi sao?"

Tạ Kỳ Chi nhận lấy cốc nước súc miệng, ngồi trên sàn thẫn thờ đáp: "Có lẽ là tác dụng phụ của thuốc cảm thôi, ban đầu cũng không sao."

Từ nhỏ cậu đã uống quá nhiều thuốc, chức năng dạ dày và đường ruột vẫn luôn không tốt. Có một số loại vì kháng thuốc mà không còn hiệu quả nữa, nhưng có những loại lại có tác dụng phụ đặc biệt nghiêm trọng. Cậu đã quen với việc nôn mửa từ lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên bị Ứng Hoài nhìn chằm chằm khi nôn.

…Vừa khó coi lại vừa khó ngửi, sao cứ phải đi theo vào chứ.

Trên người không còn chút sức lực nào, cậu có chút buông xuôi, đặt cốc xuống, vùi mặt vào giữa hai cánh tay.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân dần xa, Ứng Hoài đã ra ngoài. Tạ Kỳ Chi dùng mu bàn tay lau mặt, nghiêng đầu nhìn bóng dáng mờ ảo của chính mình phản chiếu trên cửa kính.

Sắc mặt xanh xao, lại còn ốm yếu, chắc chắn là rất xấu xí.

Cảm giác bỏng rát vẫn còn vương vấn nơi cổ họng, rất khó chịu. Tạ Kỳ Chi không nhịn được hắng giọng một cái, có tiếng bước chân lại gần.

Ứng Hoài bước vào, liền thấy Tạ Kỳ Chi đang vùi đầu ngồi trên sàn nhà, phía dưới những lọn tóc mềm mại để lộ một đoạn gáy lấm tấm mồ hôi.

Hắn tiện tay xoa đầu Tạ Kỳ Chi, nửa đỡ nửa ôm kéo cậu ra ngoài, đặt lên ghế bên bàn học, rồi đưa cho cậu một ly nước muối ấm, nói: "Uống đi."

Tạ Kỳ Chi lén nhìn hắn một cái, ôm lấy cốc thủy tinh uống cạn một hơi.

Ứng Hoài mang cốc nước đi, rồi lại vào phòng tắm tìm một chiếc khăn sạch. Hắn làm ướt khăn bằng nước nóng, vắt khô, rồi vén tóc mái của Tạ Kỳ Chi lên để lau mặt cho cậu.

Dọn dẹp xong, Ứng Hoài treo khăn lên rồi bước ra, thấy Tạ Kỳ Chi một tay chống cằm, ngẩn người nhìn vào chiếc gương tròn trên bàn.

Cậu nhìn chằm chằm một lúc, má phồng lên, rồi đưa tay "bốp" một cái, lật úp chiếc gương xuống bàn.

Chiếc gương đã làm gì em ấy vậy? Ứng Hoài có chút khó hiểu thầm nghĩ, lại đang giận cá chém thớt chuyện gì đây?

Hắn đi tới chạm vào trán Tạ Kỳ Chi, hình như cậu lại sốt rồi, liền nói ngay: "Anh đưa em đến bệnh viện."

Nghe vậy, Tạ Kỳ Chi khẽ nhăn mũi, lại đo nhiệt độ một lần nữa. Lần này không quá 38 độ, hơn nữa đã uống thuốc hạ sốt rồi, có đi nữa cũng chẳng khác biệt gì. Cậu không muốn làm phiền Ứng Hoài nữa, bèn nói: "Không cần đâu."

Ứng Hoài tìm miếng dán hạ sốt đến dán cho cậu, rồi hỏi: "Thuốc đã nôn hết rồi, có cần uống lại không?"

Tạ Kỳ Chi uể oải lắc đầu, giọng nói khẽ khàng, pha chút khản đặc: "Ăn xong cũng hơn nửa tiếng rồi, không cần uống lại đâu."

Cậu ngẩng đầu nhìn Ứng Hoài một cái, trong mắt ánh lên vẻ sáng sủa gắng gượng, như thể muốn khiến hắn yên tâm — rằng cậu có kinh nghiệm đối phó với tình trạng sức khỏe của mình hơn hẳn những người bình thường.

Ánh đèn dịu nhẹ rọi lên mặt Tạ Kỳ Chi, trong đôi mắt cậu ngập nước, nhưng sắc mặt lại trắng bệch quá mức, không còn một chút huyết sắc nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!