Chương 40: 【Hắn là súc vật】

Ứng Hoài ngồi trên chiếc sofa nhỏ, hoàn toàn không còn chút buồn ngủ nào.

Bên ngoài rất yên tĩnh, Tạ Kỳ Chi đi lại một lúc rồi trốn về phòng. Không biết cậu đang làm gì, qua hai cánh cửa phòng, vọng lại tiếng ho đứt quãng.

Kể từ khi Tạ Kỳ Chi dọn đến, Ứng Hoài thường xuyên nghe thấy những âm thanh như vậy. Tiếng ho khan vào buổi sáng, tiếng thở gấp, cùng với những cơn ho đêm khuya. Những âm thanh đó khiến hắn giật mình tỉnh lại từ một trạng thái nào đó, chợt nhớ ra trong nhà có thêm một người khác.

Có điều Tạ Kỳ Chi hiếm khi bộc lộ sự khó chịu của mình trước mặt người khác. Cậu luôn tỏ ra tràn đầy năng lượng, khiến Ứng Hoài đôi lúc quên mất rằng cậu thật ra ngay cả hít thở cũng đau đớn.

Nghĩ đến đây, hắn đứng dậy, đi đến trước cửa phòng Tạ Kỳ Chi, giơ tay gõ vài tiếng rồi vặn tay nắm cửa bước vào.

Tạ Kỳ Chi đang nằm sấp trên giường, đung đưa hai chân chơi điện thoại. Vừa thấy hắn, cậu liền giống như một con chuột nhỏ đụng phải mèo, lập tức lồm cồm ngồi dậy, giấu chiếc điện thoại đang sáng đèn ra sau lưng mình.

Ứng Hoài không bước vào, chỉ đứng ở cửa hỏi: "Uống thuốc chưa?"

Tạ Kỳ Chi đáp: "Vẫn chưa."

"Buổi chiều em vẫn còn nóng, chưa hạ sốt." Ứng Hoài liếc nhìn chiếc nhiệt kế trên tủ đầu giường, nói: "Đo lại thân nhiệt đi."

Tạ Kỳ Chi "ồ" một tiếng, ngồi xuống mép giường, cầm lấy nhiệt kế vẩy vẩy vài cái, rồi kẹp vào nách mình.

Nhiệt kế thủy ngân đo nhiệt độ cơ thể ít nhất phải đợi năm phút. Điện thoại kêu "tút tút" vài tiếng, hẳn là tin nhắn của Triển Tín Giai. Tạ Kỳ Chi không dám bàn luận về Ứng Hoài trước mặt hắn, hai tay đặt lên đầu gối, ngoan ngoãn như học sinh tiểu học nghe giảng.

Ứng Hoài vẫn luôn đứng ở cửa. Tạ Kỳ Chi khẽ ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn bình thản của hắn.

Trong phòng chỉ bật đèn đầu giường, ánh sáng có chút mờ ảo. Cách một đoạn không gần cũng không xa, hành lang phía sau hắn sáng trưng, như thể phác họa nên một đường viền mềm mại cho dáng người cao ráo của đối phương.

Tạ Kỳ Chi nhanh chóng cúi đầu, vờ như đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình. Con số nhảy từng nhịp, giống như nhịp tim cậu. Trái tim căng phồng, cứ lay động theo cảm xúc rối bời. Năm phút trở nên vô cùng dài đằng đẵng.

Hết giờ, Ứng Hoài thấy Tạ Kỳ Chi lấy nhiệt kế ra, cổ áo rộng rãi bị kéo sang bên phải một chút, để lộ phần cổ và vai gầy gò trắng trẻo.

"Hạ một chút rồi." Tạ Kỳ Chi nhìn nhiệt kế, nói: "37.8 độ thôi."

Lúc này Ứng Hoài mới bước tới, chỉnh lại cổ áo bị lệch sang một bên của Tạ Kỳ Chi, rồi cầm lấy nhiệt kế nhìn qua. Hắn áp mu bàn tay lên trán cậu, có chút khó hiểu nói: "Vậy sao vẫn còn nóng thế này?"

Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt vài cái, không nói gì.

Ứng Hoài buông tay xuống, thấy cậu quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn đầu giường, ánh mắt chuyên chú như thể muốn nhìn ra điều gì đó đặc biệt từ nó. Sau đó, cậu có chút chột dạ gãi gãi má, các khớp ngón tay lướt qua những sợi tóc mai lòa xòa, để lộ một bên vành tai đỏ bừng như muốn rỉ máu.

Ứng Hoài dường như đoán ra điều gì đó, im lặng một lát rồi đột nhiên gọi: "Kỳ Kỳ."

Tạ Kỳ Chi ngẩng đầu: "Hả?"

Ứng Hoài khẽ nhíu mày, như thể có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng lại thôi. Hắn cất nhiệt kế vào hộp nhựa, đặt lại trên tủ đầu giường, rồi hỏi Tạ Kỳ Chi: "Tối nay em đã ăn gì chưa?"

Tạ Kỳ Chi lắc đầu. Nếu không phải vì Lý Dập từ chối một cách phũ phàng và chỉ biết đòi tiền, thì cậu đã ăn tối xong rồi mới về. Nhớ đến Lý Dập, cậu định kể cho Ứng Hoài nghe chuyện đó, thì Ứng Hoài đã mở lời trước: "Anh sẽ làm chút gì đó tùy ý, lát nữa gọi em."

Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, mỉm cười nói: "Vâng ạ, cảm ơn Ứng Hoài ca ca."

Ứng Hoài "ừm" một tiếng, quay người ra ngoài. Sau khi đóng cửa phòng lại, hắn về phòng mình trước, cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn cho Tạ Chấp Lam:

[Chuyện cậu nói tìm một dì giúp việc nấu ăn cho nhóc con, tôi đồng ý]

Tạ Kỳ Chi lăn mấy vòng trên giường rồi mới cầm điện thoại lên, nhắn với Triển Tín Giai: [Anh ấy không giận, đi nấu cơm cho mình rồi]

Triển Tín Giai giơ ngón tay cái lên khen ngợi: [Đảm đang ghê!]

Quay trở lại hai mươi phút trước, Triển Tín Giai gửi đến một bức ảnh chụp màn hình, hỏi: [Cái này là cậu đúng không?]

Nội dung văn bản trên ảnh chụp màn hình chính là câu hỏi Tạ Kỳ Chi đã tiện tay gửi đi: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!