Tạ Kỳ Chi dừng lại vài giây, cho Lý Dập cơ hội nuốt lời và đổi ý.
Nhưng Lý Dập chỉ nhíu mày một cái, không nói thêm lời thừa thãi nào. Mày mắt lộ ra phía trên chiếc khẩu trang vừa bộc trực lại vừa sắc lạnh, ranh giới đen trắng rõ ràng và thuần khiết.
Khi Tạ Kỳ Chi quét mã QR của hắn, đối phương cứ nhìn Tạ Kỳ Chi chằm chằm không chớp mắt, nhìn cậu cúi đầu nhập số tiền. Phản ứng lạnh nhạt, dứt khoát cứ như đó không phải là tiền mà chỉ là một dãy số vô nghĩa.
"Tôi chuyển cho anh rồi, anh xem thử đi?"
Tạ Kỳ Chi ngẩng đầu lên, bất ngờ đối diện với đôi mắt đen láy của Lý Dập, lúc này mới nhận ra ánh mắt hắn nhìn mình vô cùng kỳ lạ, nhưng lại không liên quan đến những cảm xúc như hối tiếc hay bực bội.
Giá mà có Vưu Nhiên hay Triển Tín Giai ở đây, một trong hai người họ có thể nói cho Tạ Kỳ Chi biết rằng ánh mắt đó chỉ truyền tải một thông điệp duy nhất, nếu dùng lời nói để diễn tả thì đó chính là: Cái đám người có tiền đáng chết, tôi ghét những kẻ giàu có.
Lý Dập liếc qua thông báo nhận tiền trên điện thoại rồi tắt màn hình, đút điện thoại vào túi quần. Hắn lười để ý đến Tạ Kỳ Chi nữa, bỏ lại cậu một mình rồi sải bước đi thẳng.
Hắn mặc một chiếc áo phông mỏng đã cũ và quần jean, phần tóc đen phía sau gáy lộn xộn, toát lên vẻ lôi thôi lếch thếch do không được chăm sóc. Lúc khom lưng đi qua một bụi cây rủ xuống, bóng lưng gầy gò dưới ánh chiều tà giống như một cây trúc đã trải qua mưa gió, trông có vẻ tiêu điều, hiu quạnh.
Tạ Kỳ Chi giống như một con mèo nhà được nuông chiều quá mức, bỗng nảy sinh một khao khát khám phá không rõ lý do đối với loài vật lang thang vừa ngạo mạn vừa đáng thương kia.
Cậu nhìn bóng lưng cao gầy phía trước, đuổi theo, khách sáo hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Nếu tiện đường, cậu đón taxi về nhà cũng có thể cho Lý Dập đi nhờ một đoạn.
Nhưng Lý Dập lười để ý đến cậu, lạnh nhạt nói: "Tránh ra, đừng có làm phiền tôi nữa."
Tạ Kỳ Chi: "Tôi chỉ muốn—"
Lý Dập quay đầu lại, nheo mắt, ánh nhìn tr*n tr** như đang đánh giá một con dê béo biết đi: "Nói thật với cậu, bây giờ tôi thật sự rất thiếu tiền, nếu còn không cút, tôi sẽ cướp của cậu đấy."
Tạ Kỳ Chi lập tức lùi lại vài bước: "Được, anh đi thong thả, bái bai."
Sau khi chia tay Lý Dập một cách không mấy vui vẻ, Tạ Kỳ Chi mới có thời gian trả lời tin nhắn của Vưu Nhiên.
Vưu Nhiên: [@Tạ Kỳ Chi đâu rồi? Sao nói được mấy câu lại biến mất vậy]
Triển Tín Giai: [Cậu la lối gì thế, người ta còn đang ốm, ngủ trưa một lát thì sao hả?]
Vưu Nhiên: [Cậu ấy ngủ bốn năm tiếng rồi, không dậy nữa thì bữa tối sẽ thành bữa khuya mất]
Tạ Kỳ Chi: [[Thở dài]]
Vưu Nhiên: [Tuổi còn nhỏ mà thở ngắn than dài gì chứ [vỗ vỗ]]
Tạ Kỳ Chi: [Tôi bị trộm điện thoại]
Vưu Nhiên: [Cái gì! Đã báo cảnh sát chưa?]
Tạ Kỳ Chi: [Có một người tốt bụng đi ngang qua đã giúp tôi lấy lại rồi]
Vưu Nhiên: [Vậy thì tốt quá, nhớ cảm ơn người ta cho tử tế nhé]
Tạ Kỳ Chi: [Tôi tưởng anh ấy là đồng bọn của tên trộm, nên đã đưa anh ấy vào đồn cảnh sát rồi]
Triển Tín Giai: [Hả?]
Vưu Nhiên: [Cậu đúng là…]
Tạ Kỳ Chi: [Sau khi giải quyết hiểu lầm, anh ấy bắt tôi đền cho anh ấy tám trăm tệ]
Triển Tín Giai: [Tiền bồi thường tổn thất tinh thần đúng không?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!