Ứng Hoài chỉ "ừm" một tiếng, rồi nói với Tạ Kỳ Chi: "Cũng tốt đấy."
Một chiếc xe lướt qua từ bên cạnh, ánh đèn pha sáng loáng chợt lóe lên. Nửa bên mặt hắn chìm trong ánh sáng, hàng mi đen rậm đổ xuống một cái bóng nông sâu không đều dưới mắt. Không biết là vì mệt mỏi hay chỉ đơn thuần là thấy nhạt nhẽo, thần sắc hắn có vẻ chẳng mấy hào hứng.
Tạ Kỳ Chi nhìn hắn một lúc lâu, rồi ngồi thẳng lại, lặng lẽ ngắm những ngọn đèn đường kéo dài vô tận phía trước, không nói thêm lời nào nữa.
Về đến nhà, Ứng Hoài nói ban ngày hắn có một buổi hội thảo, bảo Tạ Kỳ Chi ngủ dậy rồi tự mình đến bệnh viện.
Tạ Kỳ Chi gật đầu nói được, một mình cậu không sao, và đêm đó cứ thế kết thúc.
Trước khi ngủ, Tạ Kỳ Chi trằn trọc mãi, thức gần hết đêm.
Cậu mơ hồ nhận ra lòng mình không hề kiên định, lên xuống thất thường theo thái độ của Ứng Hoài.
Ứng Hoài hẳn là khá thích mình, nhưng mức độ đến đâu thì Tạ Kỳ Chi luôn không thể nắm bắt được, lúc thì cao một chút, lúc lại thấp một chút.
Có lẽ tình cảm ấy nằm trong một khoảng giá trị, lớn hơn những thứ hắn không quan tâm, thờ ơ, và xếp vào chuyện của người khác; nhưng lại nhỏ hơn giấc ngủ của hắn, con cún nhỏ của hắn, cảm xúc và những vết thương trong lòng cùng tất cả những điều hắn lười biếng không muốn tự mình lý giải.
Ngày hôm sau, Tạ Kỳ Chi xin phép cố vấn học tập nghỉ một ngày, một mình đến bệnh viện.
Cậu rất quen thuộc với quá trình điều trị của bản thân, cũng biết phải làm thế nào để cơ thể dễ chịu hơn một chút. Nhưng sự quen thuộc đó không thể cho cậu chút tự tin nào về việc kiểm soát căn bệnh này.
Khi trò chuyện với bác sĩ và y tá, họ thỉnh thoảng lại lộ ra một vẻ mặt tinh tế, vừa đồng cảm vừa mang chút khích lệ. Tạ Kỳ Chi hiểu rõ vì sao lại như vậy.
Cậu không thể nào tốt hơn được nữa.
Đây chính là điểm đau khổ nhất của căn bệnh CF này. Cậu có thể tích cực tham gia điều trị, uống thuốc đều đặn, thông qua rèn luyện thể chất, sinh hoạt và ăn uống lành mạnh để cải thiện tình trạng trong một thời gian. Nhưng chỉ cần bị nhiễm trùng, mọi thứ lại trở thành cuộc giằng co giữa sự sống và cái chết, tính mạng bị đe dọa, tất cả những nỗ lực trước đó đều tan thành mây khói.
Vậy làm thế nào mới có thể phòng tránh nhiễm trùng?
Chẳng ai có thể cho cậu câu trả lời. Cho dù nhốt cậu vào phòng vô trùng, cũng không thể khiến khả năng đó hoàn toàn về không.
Rời khỏi tòa nhà bệnh viện, điện thoại của cậu ting một tiếng, Vưu Nhiên đang tìm cậu trong nhóm chat.
Vưu Nhiên: [Cậu xin nghỉ một ngày, cả thế giới đều hỏi tôi cậu nhóc tóc trắng kia đi đâu rồi]
Triển Tín Giai: [Phía tớ cũng vậy]
Tạ Kỳ Chi: [Hahahaha]
Triển Tín Giai: [Cậu còn cười, sau này muốn cúp học nữa thì khó đấy]
Tạ Kỳ Chi: [Hai cậu thì không khó à?]
Triển Tín Giai: [Bọn tôi đợi tóc phai màu, cắt một chút là hòa vào đám đông được rồi. Cậu thì lại là màu tóc tự nhiên [xoa đầu]]
Tạ Kỳ Chi: [Thật ra, từ nhỏ tôi đã muốn nhuộm tóc đen rồi]
Vưu Nhiên: [Màu đen nhuộm ra có đẹp không nhỉ]
Triển Tín Giai: [Cứ để cậu ấy đi nhuộm. Chờ khi tóc trắng mọc ra một chút, chúng ta sẽ thấy một cây kem sô cô la vỏ giòn đang đi lại]
Vưu Nhiên: [Được đấy, rất ngầu]
Tạ Kỳ Chi: [Này]
Chưa kịp để Tạ Kỳ Chi nghĩ ra lời nào phản bác Triển Tín Giai, một người nhỏ con từ bên cạnh tiến tới, va vào cậu. Sợ người nhỏ con đó ngã, cậu tiện tay đút điện thoại vào túi áo khoác, rồi đưa tay ra đỡ.
Đó là một cậu bé còn khá nhỏ tuổi, với khuôn mặt học sinh cấp hai. Không biết đã va vào đâu mà cứ nắm chặt cánh tay Tạ Kỳ Chi, không ngừng kêu đau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!