Chương 37: “Với người em thích.”

Khoa cấp cứu.

Ứng Hoài đi cùng Tạ Kỳ Chi xét nghiệm máu. Xếp hàng trước họ là một bé gái cũng bị sốt cao giữa đêm, ôm lấy chân mẹ không dám đưa tay ra.

Người phụ nữ dịu dàng dỗ dành con: "Bảo bối đừng sợ nha, chỉ một chút thôi. Kỳ Kỳ là đứa trẻ đáng yêu và dũng cảm nhất mà."

Bé gái tên Kỳ Kỳ ngẩng đầu lên, vừa sụt sịt vừa hỏi: "Sao mẹ biết con đáng yêu? Mẹ có thấy răng khểnh nhỏ của con không?"

Người phụ nữ ôm cô bé đang lặng lẽ rơi nước mắt, che đầu ngón tay bị đau rồi rời đi. Tạ Kỳ Chi bước lên phía trước, đưa tay phải của mình ra.

Ứng Hoài cụp mắt, nhìn bác sĩ chích một cái vào đầu ngón tay cậu, giọt máu từ từ rịn ra. Tạ Kỳ Chi không dám nhìn thẳng, quay đầu đi, bất ngờ nghe thấy giọng của Ứng Hoài.

Hắn nói: "Kỳ Kỳ cũng là đứa trẻ đáng yêu và dũng cảm nhất."

Tạ Kỳ Chi sững người, rồi cười hỏi hắn: "Vậy em có răng khểnh không?"

"Há miệng ra anh xem nào."

Tạ Kỳ Chi ngoan ngoãn "a" một tiếng.

Ứng Hoài vỗ vỗ đầu cậu: "Em có răng chó con."

Cái gì chứ. Tạ Kỳ Chi đang ấn miếng bông gòn, không rảnh tay để đánh hắn, chỉ có thể tức giận liếc hắn một cái.

Sau xét nghiệm máu là chụp CT phổi, chờ kết quả ít nhất nửa tiếng. Tạ Kỳ Chi quá buồn ngủ, chống cằm tựa vào ghế, mơ màng thiếp đi.

Ứng Hoài lấy nước về, dùng cốc nhựa chạm nhẹ vào mặt cậu: "Tỉnh dậy nào."

Tạ Kỳ Chi mở mắt, lơ mơ ngồi dậy, nhận lấy cốc nước uống một ngụm, ngờ vực hỏi: "Anh không thấy buồn ngủ à?"

Ứng Hoài nói: "Anh đâu có giống em, một ngày phải ngủ đủ 12 tiếng."

"Đó là chuyện từ trước năm 12 tuổi rồi." Tạ Kỳ Chi ngáp một cái, giọng nói mơ hồ, "Với lại, hồi đó anh ngủ ít hơn em à?"

Ứng Hoài không trả lời.

Tạ Kỳ Chi thầm nghĩ: Không phản bác được tức là ngầm thừa nhận rồi.

Ứng Hoài lấy chiếc cốc nhựa rỗng của cậu đi vứt. Tạ Kỳ Chi cúi đầu ho vài tiếng, đợi Ứng Hoài ngồi xuống, cậu nghiêng đầu tựa vào vai hắn.

"Anh sẽ nói với anh trai em chứ?"

"Em muốn nói với cậu ấy không?"

"Không muốn." Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, nói khẽ và chậm rãi, "Em thấy không có gì nghiêm trọng đâu. Em còn đoán được bác sĩ sẽ kê thuốc gì nữa, lại một đống thuốc kháng sinh nữa, giờ em sắp bị lờn thuốc rồi. Đến mùa đông lại dễ bị dị ứng nữa…"

Ứng Hoài hỏi: "Đã am hiểu đến mức này rồi sao?"

Tạ Kỳ Chi "ừm" một tiếng, mí mắt mỏng khép lại, nói với hắn: "Lúc học cấp ba, em đã đọc về căn bệnh của mình trong sách sinh học. Trong tiết học đó, thầy giáo nói những người mắc CF, dù là nam hay nữ, phần lớn đều sẽ mất khả năng sinh sản, họ sẽ không có con cái."

Ứng Hoài không nói gì, im lặng lắng nghe cậu nói: "Khi ấy em đã nghĩ, theo quy luật chọn lọc tự nhiên, có phải em chính là gen yếu thế, là sản phẩm thất bại do ngẫu nhiên tạo ra, và đã định sẵn phải bị đào thải. Nếu không thì tại sao…"

Sau từ "tại sao" là gì, Tạ Kỳ Chi đã không nói tiếp. Ứng Hoài cúi đầu, thấy hàng mi của cậu chớp nhẹ một cái, nơi khóe mắt đọng lại một chút ánh sáng mong manh.

Cậu không chờ đợi sự an ủi từ Ứng Hoài và cũng không cần sự an ủi của hắn. Cậu tự mình nói tiếp: "Nhưng cho dù là vậy, em vẫn rất muốn được sống tiếp."

"Ứng Hoài, em muốn sống trên thế giới này, sống lâu hơn một chút, để làm tất cả những điều mà người bình thường vẫn làm."

Ứng Hoài trở lại đại sảnh để in kết quả xét nghiệm. Gần quầy hướng dẫn, một người đàn ông mặt mày đỏ tía, nồng nặc mùi rượu nằm nghiêng trên giường đẩy, đầu nghiêng sang một bên và nôn. Đống bẩn thỉu tràn ra khắp sàn, khiến vài người lớn đang đưa con đi tiêm thuốc tỏ ra khó chịu, gọi y tá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!