Chương 35: Thủ lĩnh Kỳ Kỳ

Tạ Kỳ Chi không chớp mắt nhìn Ứng Hoài, nhưng trên mặt hắn chẳng hề lộ ra sơ hở. Hắn cúi người lấy điện thoại của Tạ Kỳ Chi, bấm vài cái rồi đưa lại.

Tạ Kỳ Chi cúi đầu, thấy chữ "Anh trai" hiện giữa màn hình, mắt tròn xoe, co ngón tay lại không dám nhận: "Anh gọi điện cho anh trai em làm gì?"

"Nói chuyện với cậu ấy."

Tạ Kỳ Chi lập tức nói: "Anh muốn nói thì tự mà nói đi."

Ứng Hoài quay đầu nhìn cậu, nhướng mày, trong mắt hiện lên nụ cười muốn trêu chọc rất quen thuộc với Tạ Kỳ Chi: "Sao em nhát gan thế?"

Tạ Kỳ Chi không phục hỏi lại: "Anh chưa bao giờ có lúc không dám nghe điện thoại của người khác sao?"

"Chỉ có lúc không muốn nghe thôi." Bên kia không bắt máy, điện thoại tự động ngắt. Ứng Hoài không hề do dự, gọi cuộc thứ hai, nói với Tạ Kỳ Chi: "Cho nên, thường thì anh không nghe."

Tạ Kỳ Chi: "…"

Hóa ra những gì anh trai nói là hắn cố ý không nghe điện thoại, giả vờ mình bận rộn là thật. Tên tội phạm quen thói này cuối cùng cũng thừa nhận rồi.

Cậu không thể tin nổi nhìn Ứng Hoài, hỏi: "Bản thân anh không nghe, lại bắt em phải nghe à?"

"Anh trai của em mà em sợ gì?" Lần này điện thoại đã kết nối. Ứng Hoài bật loa ngoài, đưa điện thoại đến gần Tạ Kỳ Chi nói, "Đừng chần chừ, bước đầu tiên để giải quyết vấn đề là đối mặt với nó."

Hắn muốn làm gì Tạ Kỳ Chi hoàn toàn không thể ngăn cản, chỉ có thể dùng ánh mắt lên án.

Nhưng ngoài điều đó ra, Tạ Kỳ Chi không khỏi có chút ghen tị với cách làm việc dứt khoát, không hề mâu thuẫn trong lòng của Ứng Hoài.

Thật ngầu, nếu không phải dùng để ép buộc mình thì tốt quá rồi…

Giọng anh trai vọng ra từ điện thoại, ngữ khí bình thản, như thể chưa có chuyện gì xảy ra: "Kỳ Kỳ, em tìm anh có chuyện gì à?"

"À? Haha, không có gì ạ." Tạ Kỳ Chi cười gượng vài tiếng, hỏi han như chào hỏi, "Anh đang bận gì sao?"

Ứng Hoài nhìn vẻ mặt căng thẳng của cậu thấy buồn cười, cậu nắm chặt vạt áo, đảo mắt liên tục, hàng mi chớp không ngừng. Hắn làm khẩu hình miệng hỏi: "Em với anh trai không thân à?"

Tạ Kỳ Chi không có thời gian cãi nhau với hắn, nhanh chóng đập vào cánh tay Ứng Hoài một cái, bảo hắn mau im miệng, đừng làm phiền mình.

Tạ Chấp Lam phớt lờ câu hỏi vô nghĩa của cậu, đi thẳng vào vấn đề: "Em không có chuyện tìm anh, nhưng anh có chuyện tìm em."

"Anh ơi!" Tạ Kỳ Chi vẻ mặt nghiêm trọng, nhanh chóng quỳ sụp xuống: "Em sai rồi, anh đừng giận."

"Không phải anh sai sao?" Tạ Chấp Lam từ tốn hỏi, "Anh có thành kiến với người bạn thân tóc xanh của em, phải tự kiểm điểm và sửa sai, em có lỗi gì? Em làm đúng mà."

Trước đây, khi anh trai nói chuyện với giọng điệu tức giận đến bật cười như thế này, Tạ Kỳ Chi không biết phải đối phó ra sao, chỉ có thể nũng nịu xin anh tha thứ. Nhưng bây giờ, cậu chỉ có thể lúng túng nhìn vào điện thoại, nói một cách khô khan: "Anh ơi, em không cố ý."

"Nói rõ xem, cái gì là không cố ý?" Tạ Chấp Lam ngữ khí ôn hòa, dịu dàng hỏi, "Cúp điện thoại của anh là không cố ý? Tắt nguồn cả đêm là không cố ý? Hay vì một thằng nhóc tóc xanh mới quen vài ngày mà trách mắng anh là không cố ý?"

Nghe vậy, hóa ra mình đúng là tội lỗi tày trời.

Tạ Kỳ Chi nhanh chóng bày tỏ lập trường: "Tất cả đều không cố ý. Em, em tối qua mệt quá, đầu óc không tỉnh táo, thật đấy! Vưu Nhiên trong lòng em tuyệt đối không quan trọng bằng anh—"

"Em dám để cậu ta quan trọng hơn anh thử xem?"

"Anh ơi, anh đừng giận nữa mà. Em đã nói với anh rồi," Tạ Kỳ Chi giải thích, "Em bởi vì Vưu Nhiên có chút giống anh nên—"

"Có chút giống anh?" Anh trai cười lạnh một tiếng, "Giống anh thì có gì tốt đẹp?"

Anh trai mình tức đến phát điên rồi sao, đến cả bản thân cũng mắng à!

"Không phải đâu—" Im lặng hai giây, Tạ Kỳ Chi nhấn nhá từng chữ, "Anh trai là tốt nhất! Không được nói xấu bản thân như vậy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!