Chương 33: Đáng ghét

Buổi tối, Khoa Nhân văn và Nghệ thuật tổ chức buổi tập luyện đầu tiên của đội hợp xướng tại sân vận động.

Vưu Nhiên nhanh chân hơn, trước khi giáo viên khoa mang danh sách bài hát đến, cậu ta đã vỗ tay bắt nhịp bài "Kẻ trộm thời gian", thành công thu về vô số phiếu bầu cho mình và đổi bài hát cho cuộc thi hợp xướng trước khi kết thúc khóa huấn luyện thành bài này.

Giáo viên tức đến nỗi muốn đánh cậu ta, nhưng cũng không thể làm trái ý kiến của tất cả học sinh. Tạ Kỳ Chi ngước mắt lên, thấy cậu ta đứng sau lưng giáo viên, cười tủm tỉm giơ ngón tay cái về phía mình.

Tạ Kỳ Chi bất ngờ phát hiện, Vưu Nhiên hát rất hay. Chất giọng trong trẻo, khi ngân ở những nốt cuối, có một sự trong sáng và sâu lắng khó tả.

Trong lúc nhạc dạo, Tạ Kỳ Chi khẽ hỏi cậu ta: "Cậu từng học hát à?"

Vưu Nhiên hỏi ngược lại: "Hay không?"

Tạ Kỳ Chi ngoan ngoãn gật đầu.

Vưu Nhiên cười, nháy mắt với cậu: "Có phải sắp yêu tôi rồi không?"

Không thể chịu nổi con người này, Tạ Kỳ Chi lập tức giữ khoảng cách với cậu ta, không thèm để ý nữa.

Buổi tập luyện kết thúc, Tạ Kỳ Chi gọi xe về. Không biết trong lúc cậu vắng mặt, Vưu Nhiên đã loan truyền những thông tin gì, vừa xuống xe, cậu nhìn điện thoại thì thấy hàng chục tin nhắn nhóm hiện lên. Chủ đề bàn tán từ "tối nay ăn gì" đã chuyển thành "nhà Tạ Kỳ Chi rốt cuộc có soái ca con lai tóc trắng mắt xanh không".

Hồi họp phụ huynh năm lớp 12, Triển Tín Giai từng gặp Tạ Chấp Lam. Chỉ cần nói chuyện với Vưu Nhiên một chút là cô ấy biết hai người bọn họ gặp phải có vẻ ngoài hoàn toàn khác nhau.

Vậy thì vấn đề đặt ra là, tại sao những người anh trai của cậu lại trông khác nhau, và cả Tạ Kỳ Chi cũng chẳng giống các anh trai của mình?

Triển Tín Giai và Vưu Nhiên vô cùng tò mò. Ngay cả hình đại diện chú mèo vàng được cho là không bao giờ nói chuyện cũng hiện lên, gõ theo một dấu hỏi.

Tạ Kỳ Chi gây hồi hộp: [Bởi vì]

Triển Tín Giai: [Bởi vì?]

Vưu Nhiên: [Bởi vì?]

Mèo vàng: [?]

Tạ Kỳ Chi: [Tất cả bọn họ đều được nhặt về nuôi]

Đánh xong dòng chữ này, cậu bỏ điện thoại vào túi, ôm con búp bê Stitch 45cm vào thang máy. Gói hàng chuyển phát nhanh đã đến, được đặt trên tủ ở bên ngoài, cậu lấy luôn vào nhà.

Không lâu sau, Ứng Hoài cũng về đến, thấy Tạ Kỳ Chi đang ngồi trong phòng khách bóc hàng.

Hắn đi đến sau lưng Tạ Kỳ Chi, cúi đầu nhìn, hỏi: "Cuốn sách này anh có mà? Em muốn xem thì cứ lấy thôi."

Tạ Kỳ Chi ngẩng đầu nhìn hắn: "Em có biết đâu."

Ứng Hoài nhấc chân định đi, nghe thấy lời cậu nói thì quay đầu lại, hỏi ngược: "Em không biết?"

Tạ Kỳ Chi kiên quyết nói: "Không biết."

Ứng Hoài nhìn cậu vài giây, ánh mắt rất thẳng thừng, khiến Tạ Kỳ Chi cảm thấy chột dạ. Cậu nghi ngờ hắn có phải đã biết mình lén lút vào phòng hắn hay không.

Chắc là không đâu, nhà Ứng Hoài không lắp camera giám sát. Hắn không thể nào ngửi ra được đúng không? Mũi hắn đâu có thính như vậy? Lại chẳng phải chó.

Ứng Hoài không nói thêm gì nữa, quay người về phòng. Không lâu sau, tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra.

Tạ Kỳ Chi cất sách vào phòng mình, rồi cũng đi tắm.

Con búp bê Stitch mang về vẫn chưa có chỗ để. Tạ Kỳ Chi vừa lau tóc bước ra, thấy Ứng Hoài đang đứng trong phòng khách.

Hắn đặt tay lên cái đầu màu xanh mềm xù của Stitch, hơi cúi mắt không biết đang nhìn gì. Tạ Kỳ Chi còn chưa kịp gọi, đã thấy hắn vỗ vào gáy con Stitch một cái. Stitch "bịch" một tiếng ngã lăn ra ghế sofa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!