Chương 32: Soái ca con lai tóc trắng mắt xanh

Điện thoại vang lên một tiếng, Tạ Kỳ Chi cúi đầu, thấy Triển Tín Giai đã thêm mình vào một nhóm chat.

Học sinh đang ở thành phố có trường đại học hàng đầu thế giới (4)

Triển Tín Giai: [Cảm ơn][Cảm ơn][Hôn gió]

Tạ Kỳ Chi trả lời cô: Không có gì.

Sau đó, cậu tìm Vưu Nhiên trong danh sách thành viên nhóm, thêm làm bạn bè. Ánh mắt cậu dừng lại vài giây ở hình đại diện chú mèo vàng của người thứ tư, rồi hỏi Vưu Nhiên: "Còn một người nữa là ai thế?"

Vưu Nhiên ghé lại nhìn, nói: "Cậu ấy tên là Lý Dập, bạn của Triển Tín Giai. Tôi cũng chưa gặp bao giờ."

"Là bạn cùng lớp của cô ấy à?"

"Không phải, cậu ta không học trường chúng ta." Vưu Nhiên nói, "Là bạn trên game của cô ấy, từng cày game thuê cho cô nàng một thời gian. Cậu ta là người Tùng Thành, mới gặp mặt trực tiếp cách đây vài hôm."

Tạ Kỳ Chi hỏi: "Vậy sao cũng ở trong nhóm?"

"Tôi nghe nói gia đình cậu ta từng gặp chuyện, bỏ học từ cấp ba luôn. Triển Tín Giai luôn muốn khuyên cậu ta quay lại thi đại học, nhưng mà—" Vưu Nhiên ngập ngừng, chợt nhận ra đây là chuyện riêng tư của người khác, nên không nói tiếp nữa, tùy tiện đáp, "Thêm vào có lẽ là muốn để cậu ta cảm nhận không khí học đường, thay đổi suy nghĩ. Cậu ta cơ bản không nói chuyện, cậu không quen thì cứ coi như không có mặt cũng được."

Tạ Kỳ Chi "ồ" một tiếng, không mấy để tâm, quay đầu đã quên luôn người này.

Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Tạ Kỳ Chi cất điện thoại, kéo tay Vưu Nhiên một cái, hai người cùng nhau qua đường.

Tạ Kỳ Chi và Vưu Nhiên đang đi đến một trung tâm thương mại gần Đại học Tây Minh, vì hôm nay có một sản phẩm hợp tác mà Triển Tín Giai rất muốn mua được mở bán. Cô ấy bị trẹo chân, nhảy tưng tưng ở sân tập thì được, chứ đi dạo trung tâm thương mại thì hơi khó khăn, nên đành nhờ Tạ Kỳ Chi và Vưu Nhiên đi giúp.

Thế nhưng, chuyến đi này lại vô ích. Người bán hàng với nụ cười áy náy nói với họ: "Thật ngại quá, đã bán hết rồi."

Ra khỏi cửa hàng, Vưu Nhiên gãi đầu nói: "Bán hết cũng bình thường thôi, khu này là thành phố đại học, vốn dĩ sinh viên đã đông rồi. Buổi chiều chúng ta ra đây cũng tính là muộn rồi."

Tạ Kỳ Chi hỏi: "Vậy bây giờ làm sao?"

"Xem ở chỗ khác vậy." Vưu Nhiên mở định vị trên điện thoại, lướt qua bảo, "Phía Bảo tàng tỉnh còn một trung tâm Wanda, đi tàu điện ngầm gần nhất cũng mất hơn nửa tiếng. Chúng ta đến đó xem thử."

Tạ Kỳ Chi gật đầu: "Được."

Đi thang máy xuống, Vưu Nhiên nghiêng đầu nhìn Tạ Kỳ Chi. Sau khi ra khỏi trường, cậu đã đeo khẩu trang, che gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ để lộ đôi mắt xám xanh. Hàng mi mỏng nhẹ nhàng chớp, ánh mắt vô định nhìn vào các ô cửa sổ trưng bày trên dưới.

Vưu Nhiên đột nhiên hỏi: "Cậu là đứa nhỏ nhất trong nhà đúng không?"

Tạ Kỳ Chi đáp: "Tôi có hai anh trai, sao vậy?"

Vưu Nhiên lắc đầu, cười nói: "Không có gì."

Mười tám năm đầu đời, Tạ Kỳ Chi chưa từng đi tàu điện ngầm, thậm chí rất ít khi đi phương tiện công cộng. Trước khi xa nhà, cả anh trai và dì giúp việc đều luôn tránh để cậu đến những nơi đông người. Hôm nay là lần đầu tiên, cậu đi theo sát Vưu Nhiên suốt cả chặng đường. Vưu Nhiên làm gì, cậu làm nấy.

Vưu Nhiên dường như đã phát hiện ra điều đó, nhưng không hỏi nhiều. Cho đến khi nghe thấy vài tiếng ho khan mơ hồ từ phía sau, cậu ta mới quay đầu lại: "Có sao không?"

Tạ Kỳ Chi buông tay xuống, nói: "Tôi không sao."

Vưu Nhiên nắm lấy cổ tay Tạ Kỳ Chi, đưa cậu đổi sang một vị trí khác, rồi quay lại chủ đề vừa rồi: "Tôi có cảm giác cậu rất quen với việc nghe lời người khác, có phải có người lớn tuổi hơn đang đàn áp cậu không?"

Tạ Kỳ Chi cau mày, vẻ mặt có chút không vui: "Anh trai tôi không có đàn áp tôi."

"Ý tôi không phải vậy." Vưu Nhiên bật cười trước ánh mắt quá đỗi nghiêm túc của cậu. Là con một, cậu ta không thể hiểu được cảm giác bảo vệ anh trai của Tạ Kỳ Chi, chỉ thấy khá thú vị, bèn đổi cách nói, "Ý là quản thúc, can thiệp vào cuộc sống của cậu."

Tạ Kỳ Chi nhìn cậu ta mà không nói gì.

Vưu Nhiên lại nói: "Tôi chỉ cảm thấy hình như cậu đã quen với cách ở chung như thế rồi. Vừa nãy tôi nói đi thêm một trung tâm nữa, tôi nghĩ cậu sẽ không đồng ý, dù sao cũng khá xa, đi lại mất hơn một tiếng, còn chưa chắc mua được. Nhưng kết quả là cậu hoàn toàn không có ý kiến gì, tôi nói đi là đi, giống hệt như có thêm một đứa em trai vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!