Chương 31: óc xanh, tóc trắng, tóc hồng

Tại buổi động viên huấn luyện quân sự ở trung tâm thể thao, Tạ Kỳ Chi rõ ràng đã thấy một mái tóc màu xanh lam thấp thoáng trong đội ngũ. Nhưng khi giải tán để ra sân tập trung, chỉ trong chớp mắt, người đó đã biến mất.

Cậu bước lên khán đài, đặt tay lên lan can nhìn ra xa, chỉ thấy từng ô vuông màu xanh lá cây bắt đầu huấn luyện.

Không có chỗ để cậu tham gia, cậu cũng không biết người tóc xanh tên gì, nếu không đã có thể hỏi trong nhóm lớp.

Cố vấn viên gọi điện đến, hỏi cậu có rảnh đi phát nước cùng các anh chị khóa trên không. Sau khi bận rộn thêm nửa tiếng, kết bạn với một loạt người, Tạ Kỳ Chi miễn cưỡng nhớ được mặt và tên họ trong ghi chú, nhưng chỉ vừa quay lại khán đài không lâu đã quên sạch.

Dưới khán đài, bỗng có tiếng hai người đang cãi nhau ồn ào vang lên.

"Cậu nhảy cẩn thận chút đi, đừng để gãy nốt cái chân còn lại."

"Thôi mà, tôi biết rồi, Vưu Nhiên cậu bớt lảm nhảm đi."

Giọng nói nghe có vẻ quen thuộc.

Tạ Kỳ Chi ngồi trên hàng ghế, nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Qua khe hở của lan can, cậu thấy hai cái đầu, một xanh một hồng, đang đi song song lên cầu thang.

Người tóc hồng là một cô gái tóc dài. Cùng với những bước nhảy tưng tưng lên cầu thang, những lọn tóc xoăn nhẹ ở đuôi cũng nhấp nhô theo.

Là bị thương ở chân sao?

"Cậu ở đây à." Tóc xanh thấy Tạ Kỳ Chi thì vẫy tay, vừa đỡ cánh tay của cô gái tóc hồng vừa đi tới.

Giống như họ, Tạ Kỳ Chi cũng mặc đồng phục quân sự màu xanh lá cây, nhưng vì cảm thấy bí bách nên đã cởi mũ ra, để sang một bên.

Cô gái nhìn rõ mặt cậu, lộ vẻ bất ngờ: "Ê, Tạ Kỳ Chi?"

Cô ta quen mình sao? Tạ Kỳ Chi nhìn cô một lúc nhưng không nhận ra là ai.

Mặt trời gay gắt treo cao. Một người đứng, một người ngồi, họ nhìn chằm chằm nhau trong bóng râm khán đài, bầu không khí có chút gượng gạo.

"Thôi bỏ đi." Cô gái nhảy tưng tưng đến, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tạ Kỳ Chi. "Tôi biết ngay là cậu không nhận ra tôi mà. Chị đây có gương mặt đại trà của một mỹ nữ, không nhận ra cũng không trách cậu được."

Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt mấy cái, lại nhìn cô thêm một lần nữa. Cậu có chút lúng túng, cuộn các ngón tay lại, định nói gì đó, bỗng nhiên nhớ ra anh trai hình như có nhắc đến một câu khi thay cậu đến trường lấy giấy báo trúng tuyển.

"Lớp em còn có một người thi đậu vào Đại học Tây Minh, sau này trên đường đi học còn có bạn đồng hành."

Dĩ nhiên, Tạ Kỳ Chi đã không để tâm. Bây giờ cậu vắt óc suy nghĩ tên cô ấy là…

"Triển Tín Giai?"

Cậu tóc xanh khoanh tay nói: "Không dễ dàng gì, chắc cũng phải vò đầu bứt tóc đến năm phút ấy nhỉ."

Tạ Kỳ Chi: "…"

Cậu lườm tóc xanh một cái, muốn gỡ gạc lại chút ấn tượng của mình, nói với Triển Tín Giai: "Tôi nhớ cậu trước đây buộc tóc đuôi ngựa, còn đeo kính nữa."

Bây giờ không chỉ bỏ kính, đổi màu tóc mà còn cắt tóc mái, nên không nhận ra cũng không hoàn toàn là lỗi của mình.

Nhưng Triển Tín Giai không nghĩ như vậy, cô "ồ" lên một tiếng nói: "Cậu nhận người bằng kiểu tóc và kính đúng không? Đổi kiểu tóc là coi như đổi người luôn."

Tạ Kỳ Chi: "…"

Tóc xanh nghe họ nói chuyện cười suốt từ nãy. Giờ cậu ta cúi người, chỉ vào mình hỏi: "Vậy đặc điểm của tôi là gì? Tóc xanh à?"

Tạ Kỳ Chi: "… Ừm." Chuyện này thì thật sự không thể phủ nhận.

Cậu thấy tóc xanh lại cười, có chút không phục hỏi lại: "Ấn tượng của cậu về tôi không phải như vậy sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!