Chương 30: Tiểu nhân loại mỏng manh

Đã gần nửa đêm, Ứng Hoài vừa đỗ xe xong, điện thoại bỗng rung lên.

Là cuộc gọi từ một người cuồng em trai mà hắn còn chưa kịp đổi tên lưu. Câu đầu tiên y đã hỏi về tình hình của Tạ Kỳ Chi, có thích nghi với cuộc sống xa nhà không.

Ứng Hoài nhấn nút thang máy, nói: "Có thích nghi hay không thì cậu tự mà hỏi nhóc ấy."

"Cũng muộn rồi, tôi sợ làm phiền nó nghỉ ngơi." Tạ Chấp Lam nói, trong giọng có chút tiếc nuối, "Với lại Kỳ Kỳ bây giờ cũng lớn rồi, có vòng bạn bè riêng của nó. Bị tôi hỏi han đủ thứ hoài, tôi sợ nó sẽ thấy tôi phiền."

Ứng Hoài lạnh nhạt đáp: "Tôi thấy cậu phiền đấy."

"Cậu thì không sao." Tạ Chấp Lam cũng đáp lại không khách sáo.

Từ trước đến nay, Ứng Hoài vẫn không thể hiểu tại sao trong mắt người khác, hắn và Tạ Chấp Lam lại có một mối quan hệ thân thiết không thể tách rời.

Rõ ràng hắn chưa bao giờ cố ý duy trì tình trạng như hình với bóng cùng Tạ Chấp Lam. Hồi mới vào cấp hai, hai người vốn dĩ không học cùng lớp. Nhưng vị hiệu trưởng khóa đó đã tự cho là thông minh, nghĩ rằng giáo viên chủ nhiệm lớp của Tạ Chấp Lam là một giáo viên lớn tuổi đức cao vọng trọng, nên đã chuyển hắn sang đó để lấy lòng ông nội.

Lên cấp ba cũng chẳng ngồi cùng nhau. Bởi vì trước kỳ thi vào cấp ba, kế hoạch của mẹ là đưa hắn sang Mỹ học cấp ba và đại học. Chỉ là bố hắn không đồng ý, sợ bà sẽ đưa con trai đi xa, hai người tranh cãi rất lâu. Cuối cùng, bố hắn dùng di chúc của ông nội để gây sức ép, mẹ hắn thua cuộc trước lá bài tình cảm đó. Ứng Hoài vẫn phải vào trường Nghi Trung.

Khi gặp hắn trong lớp, Tạ Chấp Lam kinh ngạc nhướng mày, đi tới hỏi: "Không phải cậu định đi du học sao?"

Ứng Hoài nói: "Không đi nữa."

Tạ Chấp Lam hỏi: "Tại sao?"

Ứng Hoài còn chưa kịp trả lời, đã có người đùa cợt chen vào: "Còn tại sao nữa, cậu ở đâu thì Ứng Hoài ở đó chứ còn gì."

Giải thích lý do thực sự quá phức tạp, Ứng Hoài lười nói, bèn "ừ" một tiếng, thừa nhận rằng đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên do nhiều nguyên nhân, không phải do ý muốn chủ quan của hắn, nhưng kết quả thì vẫn như vậy.

Tạ Chấp Lam đột nhiên bật cười, choàng tay qua cổ hắn hỏi: "Ứng ca thương tôi vậy sao?"

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt những người xung quanh trở nên đầy ẩn ý, còn Ứng Hoài chỉ thấy da mặt y dày đến mức không thể tin nổi.

Vào thời điểm ấy, trong mắt Ứng Hoài, hắn và Tạ Chấp Lam giống như hai loại trái cây khác nhau vô tình được đặt chung vào một khuôn, trải qua năm tháng lâu dài mà lớn lên, thích nghi và hiểu được hình dáng của đối phương.

Thời gian trôi qua, Ứng Hoài đã quên mất điều này, cho đến khi hắn bị những lưỡi dao kép từ tình thân và tình bạn đâm xuyên, và người này lại một lần nữa tự ý muốn cùng hắn đối mặt. Lúc đó, Ứng Hoài mới nhận ra tất cả mọi người, kể cả chính hắn, đều đã hiểu sai về mối quan hệ giữa hắn và Tạ Chấp Lam.

Là Tạ Chấp Lam đơn phương hiểu và nhìn thấu hắn, còn hắn thì chưa bao giờ nhìn thấu được Tạ Chấp Lam đang nghĩ gì.

Hai người họ vốn dĩ không phải là cùng một loại trái cây.

Cái xấu của Tạ Chấp Lam không đến mức khiến Ứng Hoài phải căm hận y, mà cái tốt cũng không đủ để họ bỏ qua mọi chuyện, quay về như thuở ban đầu. Thế nên, giống như những người bạn học trung học bình thường, sau khi mỗi người một nơi, họ tự nhiên cắt đứt liên lạc.

Chỉ vì Tạ Kỳ Chi xuất hiện nên họ mới liên lạc lại. Giờ đây, đột nhiên nghe y dùng giọng điệu của quá khứ nói chuyện với mình, Ứng Hoài lại cảm thấy rất khó thích nghi.

Ứng Hoài im lặng, mở cửa bước vào.

Ánh đèn trong nhà ấm áp và sáng trưng, thắp sáng từ phòng khách đến ban công. Không biết Tạ Kỳ Chi đang làm gì, nhưng tất cả đèn có thể dùng được đều bật sáng, cứ như cậu sợ bóng tối vậy.

Ứng Hoài bước qua sảnh vào, đứng trong phòng khách. Gió đêm từ cửa sổ mở rộng tràn vào, mang theo chút hơi lạnh mờ ảo của đêm khuya.

Tạ Kỳ Chi kiễng chân phơi quần áo ngoài ban công. Gió thổi bay vạt áo của cậu, để lộ một đoạn eo cực kỳ mảnh mai.

Ứng Hoài hỏi: "Sao muộn thế này còn giặt quần áo?"

Tạ Kỳ Chi giật mình vì giọng nói của hắn, quay đầu nhìn Ứng Hoài một cái, phơi xong chiếc áo sơ mi cuối cùng mới trả lời: "Chiều nay giặt, nhưng đợi phơi thì ngủ quên mất, nên cứ để đó đến bây giờ."

Ứng Hoài quay đi. Trái lại, Tạ Chấp Lam ở đầu dây bên kia nghe thấy, bỗng lên tiếng hỏi: "Cậu để Kỳ Kỳ tự giặt đồ à?"

"Giặt bằng máy giặt, nhóc con phơi." Ứng Hoài bực bội hỏi lại, "Hay là tôi giặt giúp nó nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!