Hậu quả của việc mất ngủ là phải đến chín giờ sáng hôm sau mới dậy. Rèm cửa chống nắng được kéo kín mít, bên trong phòng tối om.
Tạ Kỳ Chi ngáp một cái, cánh tay từ từ vươn ra khỏi chăn. Chiếc đồng hồ sáng lên, hiển thị 9 giờ 02.
Cậu bật dậy, lao vào vệ sinh cá nhân, thay đồ ngủ. Tay trái còn chưa cài xong cúc áo, cậu đã vội vàng vặn cửa.
Một người xuất hiện ở cửa phòng ngủ. Hắn mặc áo phông trắng và quần thể thao màu xám, trang phục rất thoải mái ở nhà. Thấy cậu đã dậy, Ứng Hoài hạ cánh tay đang giơ lên một nửa xuống, hơi cúi đầu nói: "Chào buổi sáng."
Tạ Kỳ Chi không đáp lại, "ầm" một tiếng, cánh cửa lại đóng sầm vào.
Ứng Hoài: "…"
Tạ Kỳ Chi quay trở lại bồn rửa mặt trong phòng tắm, cài xong cúc áo sơ mi, mặc chỉnh tề đâu ra đấy. Cậu làm ướt tay, ấn những sợi tóc đang vểnh lên xuống, vuốt thẳng hoàn toàn rồi mới đi ra ngoài lần nữa.
Ứng Hoài đã không còn đứng đó.
"Ding" một tiếng, bánh mì nướng xong bật ra.
Ứng Hoài đặt đĩa lên bàn ăn, ngẩng đầu lên. Có một người vừa ra khỏi phòng đã giật mình vì tiếng động của máy nướng bánh mì.
Tạ Kỳ Chi đầu tiên là nhìn ngang ngó dọc, sau khi xác định thủ phạm là chiếc máy nướng bánh, cậu nhanh chóng liếc về phía bàn ăn một cái. Vẻ mặt giống như một chú sóc cảnh giác, nghĩ rằng Ứng Hoài không chú ý đến mình, liền thản nhiên đi tới.
Bữa sáng hôm nay là bánh mì nướng với bơ, trứng ốp la, sữa chua và cà chua bi.
Tạ Kỳ Chi có chút nghi ngờ nhìn Ứng Hoài đang ngồi đối diện: "Mấy món này đều là anh chuẩn bị à?"
"Không phải." Ứng Hoài nói, "Anh chỉ phụ trách bưng đĩa thôi."
Hả? Tạ Kỳ Chi ngây người, còn có người khác ở đây sao?
Ứng Hoài liếc nhìn cậu một cái, hỏi: "Em không thấy à?"
Từ thái độ thản nhiên của hắn, Tạ Kỳ Chi đoán được một khả năng nào đó, cả người trở nên gò bó.
Một chậu cây xanh bên tủ đựng đồ ăn che khuất tầm nhìn của cậu. Cậu không thể thấy liệu có người thứ ba nào trong bếp không. Trong những năm tháng xa cách này, cậu hoàn toàn không có cách nào biết được tình trạng tình cảm của Ứng Hoài, liệu hắn có ở bên ai khác không.
Tạ Kỳ Chi siết chặt các ngón tay, dù biết rõ mình không có quyền và lý do để bận tâm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy trống rỗng. Cậu mím môi, giả vờ thoải mái hỏi: "Ai vậy?"
Ứng Hoài chống cằm nhìn cậu, nhướng cằm, ra hiệu cho Tạ Kỳ Chi quay lại nhìn: "Đi ra rồi kìa."
Tạ Kỳ Chi quay đầu lại. Chỉ có một luồng gió mát rượi từ ban công thổi vào, làm lay động mái tóc sáng màu của cậu.
Phía sau, đồ đạc trong nhà im lìm, không có dấu vết của người thứ ba.
"Sau quầy bếp, hơi chếch sang bên trái một chút." Ứng Hoài chỉ dẫn hướng nhìn của Tạ Kỳ Chi.
Tạ Kỳ Chi không muốn nhìn, cụp hàng mi mỏng xuống, im lặng vài giây. Cậu có chút buồn bã ngước mắt lên, chợt nghe thấy giọng nói hững hờ của hắn, "Tiểu tinh linh nhà nuôi của chúng ta, Bunny."
Tạ Kỳ Chi ngẩn ra hai giây mới hiểu tiểu tinh linh nhà nuôi Bunny là cái gì.
Có người để hợp lý hóa lời nói xà lơ của mình, còn tùy tiện đặt tên cho thứ không tồn tại đó.
Ứng Hoài nhấp một ngụm cà phê, thong thả hỏi: "Không chào hỏi một tiếng à?"
"Em chào hỏi cái gì chứ?" Tạ Kỳ Chi thật sự không hiểu vừa nãy mình lo lắng cái gì, đôi mắt xanh trợn tròn, "Ứng Hoài, anh nhàm chán quá đó!"
Ứng Hoài nhìn vẻ tức tối của Tạ Kỳ Chi, giống hệt một chú mèo bực bội. Ánh mắt đen trắng rõ ràng của hắn cong lên một cách khó nhận ra. Hắn gõ nhẹ xuống mặt bàn, buông lời trách cứ không mấy nghiêm túc: "Gọi anh là gì thế hả, không có trên dưới gì cả."
Tạ Kỳ Chi không thèm để ý đến hắn, cúi đầu cắn một miếng lớn bánh mì nướng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!